Edit: Khang Vy 
Sáu giờ sáng, lông mi Dụ Lạc Ngâm khẽ run lên, ý thức dần khôi phục trong nỗi đau tới xương cốt, sau đó mới giật mình tỉnh lại. 
Như là bị xe nghiền qua người, từ đầu tới chân không chỗ nào là không đau, còn chưa mở to mắt, trên trán Dụ Lạc Ngâm đã chảy một lớp mồ hôi mỏng. 
Báo ứng, mưu sự tại nhân đúng là phải trả một cái giá đắt. 
Đau đớn kích thích bản thân tỉnh táo, khoé môi Dụ Lạc Ngâm nhếch lên cười một cái. 
Cậu mở mắt, ngón tay thon dài sờ tìm điện thoại di động, quả nhiên có vô số cuộc gọi nhỡ từ Chu Tân Tuỳ. 
Dụ Lạc Ngâm nhướn mày, gọi lại. 
“Dụ Lạc Ngâm! Mẹ nó mày chết rồi đấy à?” Đầu bên kia dường như không ngủ, giây tiếp theo, Chu Tân Tuỳ luôn hờ hững với mọi chuyện đột nhiên chửi ầm lên, “Mày không nghe điện thoại…” 
Dụ Lạc Ngâm bình tĩnh cắt lời cậu ta, “Bắt được người chưa?” 
“Đoán xem, mẹ nó, mày kêu tao điều hai chiếc xe tới ngoài khu Cát Quang chờ đợi, chẳng lẽ không bắt được ba người kia sao?” Chu Tân Tuỳ thấy cậu còn có thể nói chuyện cũng thở phào một hơi, lạnh lùng châm chọc, “Anh Dụ, chiêu này của mày cũng đừng để bản thân bị thương nặng, còn có hơn hai tháng là thi rồi đó…” 
“Không sao cả.” Dụ Lạc Ngâm cử động vai, bởi vì đau đớn như xé rách nên cau mày lại, nhưng nghĩ đến bên phía Chu Tân Tuỳ không xảy ra sự cố gì cũng yên tâm hơn. Vẻ mặt thiếu niên mặc động phục bệnh nhân lạnh lẽo, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-truyen/3987069/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.