Bạch Tầm Âm không rõ Dụ Lạc Ngâm viết tờ giấy kia cho cô là có ý gì. Cậu nói muốn cô tự mình ‘báo đáp’ cậu, nhưng cũng đã sắp nghỉ hè tới nơi rồi… Ân tình này phải chờ tới học kỳ mới sao? Cảm giác thiếu nợ người khác khiến Bạch Tầm Âm không thoải mái chút nào, cũng không biết nên làm cái gì. Cô sẽ không tự chủ được bản thân mà nghĩ tới Dụ Lạc Ngâm, mà suy nghĩ này cũng là ý trên mặt nghĩ – nghĩ xem nên làm gì để báo đáp.
Mà Bạch Tầm Âm không nghĩ tới chính là, vậy mà rất nhanh cô đã bắt gặp Dụ Lạc Ngâm, thậm chí không cần chờ tới khai giảng.
Chuyện này phải bắt đầu từ A Mạc.
Cô nàng chính thức từ thành phố cách vách trở về Lâm Lan, thích ý giống như là bá vương thổ phỉ trở về đỉnh núi của mình, cả ngày lôi kéo Bạch Tầm Âm đi khắp nơi dạo chơi – không hề có áp lực và tự giác của một học sinh chuẩn bị lên lớp 12 chút nào cả. Trên cơ bản, cứ buổi sáng là tới kéo Bạch Tầm Âm đi chơi cùng mình, buổi tối thì đến nhà cô ăn trực cơm.
Quý Tuệ Dĩnh nấu cơm rất ngon, từ trước tới nay lúc nào A Mạc cũng thích tới nhà cô ăn ké cơm, chưa kể lại còn hơn một năm trời chưa được ăn bữa nào nữa.
Vì thế mấy ngày này, thực đơn của Quý Tuệ Dĩnh ngày càng đa dạng chiêu đãi cô nàng, nụ cười trên mặt cũng ngày một nhiều.
Bạch Tầm Âm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vừa chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-truyen/3987038/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.