Lahotep hơi sững người trong giây lát khi đang suy nghĩ câu trả lời. Sự khựng lại thoáng qua ấy khiến động tác của hắn chậm đi một chút và chính vì vậy, khi hắn còn chưa kịp như ý chạm vào tấm chăn đơn mỏng nơi đầu gối người nọ, một bóng đen mạnh mẽ đã lao thẳng về phía hắn.
Hoặc nói chính xác hơn là nhào tới.
Tựa như một con sói hoặc sư tử rời hang chỉ chốc lát, khi quay trở lại lại phát hiện có kẻ xâm nhập đang toan chạm vào báu vật duy nhất của mình. Bản năng của loài thú dữ bị xâm phạm lãnh địa khiến nó lập tức vồ thẳng tới đối phương, chuẩn bị sẵn sàng để cắn xé kẻ địch không chút nương tay.
Thế nhưng nơi này không phải là sào huyệt của sói hay sư tử mà là hoàng cung.
Và người đang nằm nghỉ giữa ánh vàng lấp lánh trên giường kia, dĩ nhiên không phải là vật sở hữu của hắn.
Ngay khi ánh mắt Lahotep thoáng thấy bóng đen kia, hắn lập tức bừng tỉnh khỏi trạng thái xuất thần, khó khăn lắm mới kịp nghiêng người tránh né.
Hắn rút thanh đoản kiếm bên hông ra, những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay như mạng lưới, giọng nói ôn hòa, hiền hậu thường ngày nay lại lạnh như băng:
“Saito!”
Lưỡi kiếm sáng lạnh phản chiếu ánh đèn, mũi kiếm thẳng tắp chỉ về phía đối phương.
Người được Lahotep gọi tên — một vị hoàng tộc Ai Cập, giờ đây chẳng còn chút phong thái của loài người văn minh. Hắn giống như con dã thú vừa thoát khỏi lồng đồng, ánh mắt màu nâu vàng kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-khien-van-nguoi-say-dam-giua-chon-quyen-uy/4908074/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.