Trong lòng gấp khu, cây treo cổ khổng lồ rít gào điên cuồng.
Nó tinh vi đan kết vô số dây leo thành một tấm võng khổng lồ, giam giữ thanh niên đang tuôn trào máu đỏ tươi từ lồng ngực. Vết thương quá nặng, đến ngay cả đôi cánh kia cũng không còn đủ sức để nâng đỡ.
【??? Giá trị ngược tâm đã đạt cực hạn】
【??? Giá trị ngược tâm đã đạt cực hạn】
【??? Giá trị ngược tâm đã đạt cực hạn】
【??? Giá trị ngược tâm đã đạt cực hạn】
……
Khi ý thức quay trở về hiện thực, vô số ký ức chân thực ập vào đầu Tân Hòa Tuyết như sóng tràn.
Bẫy rập, ảo ảnh, đồng đội phân tán……
Tất cả ký ức đều bị phủ kín bởi tầng tầng máu đỏ loang lổ thương tích.
Y không thể xác định trong tiểu đội hiện còn bao nhiêu người sống sót. Nhưng lúc này, việc y cần làm trước tiên là đối mặt với cây treo cổ trước mắt.
Sinh mệnh vẫn đang không ngừng bị bào mòn từ trái tim. Sở dĩ Tân Hòa Tuyết còn chưa chết, chỉ vì tiến trình rời khỏi vẫn còn vài nhịp cuối cùng.
Toàn bộ những “Hạ Bạc Thiên” hợp thành một thể, ôm chặt lấy y, nghẹn ngào bật khóc:
“Vì sao…?”
“Ta rõ ràng mang trong mình ký ức của hắn.” Hạ Bạc Thiên gian nan gằn từng tiếng, cổ họng nghẹn cứng như có vô số hòn đá chặn ngang, “Vì sao…?”
“Vì sao…?”
Tân Hòa Tuyết không trả lời hắn. Đôi môi tái nhợt đến ngay cả sức mở khép cũng chẳng còn.
Không nhận được lời hồi đáp, Hạ Bạc Thiên càng trở nên điên cuồng. Hắn gào thét,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-khien-van-nguoi-say-dam-giua-chon-quyen-uy/4908063/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.