Biệt thự chìm vào một mảnh hỗn loạn.
Trước mắt, mũi người lính gác đang chảy máu, xương gò má sưng đỏ, khóe môi còn vương lớp máu sẫm khô lại, so với Tân Hòa Tuyết thì càng cần được xử lý vết thương hơn.
Yến Cức luống cuống tay chân, vội rút khăn giấy che kín miệng mũi.
“Em, anh…”
Vẻ kiêu ngạo và hoang dã thường trực giữa đôi mày hắn thoáng chốc biến mất, trong gương phòng tắm phản chiếu lại khuôn mặt một thanh niên lính gác còn quá non trẻ, chưa từng trải qua sóng gió.
… Giống hệt một con chó ngốc nghếch.
Tân Hòa Tuyết chỉ khẽ cụp mắt, lạnh nhạt đuổi hắn ra ngoài để che đi bộ dạng chật vật.
Hơi nước trong phòng tắm ngưng đọng thành giọt trên gương, loang lổ trượt xuống mặt kính.
Giọng Tân Hòa Tuyết vang lên trong không gian kín, càng trở nên mơ hồ và cuốn hút:
“… K.”
Người bạn đồng hành, cũng là hệ thống ký chủ của y, lập tức đáp lại: “Ừ.”
Tuy khi nãy quả thật là cố tình trêu chọc chàng trai non nớt kia, nhưng tình trạng hiện tại thì Tân Hòa Tuyết không hề nói dối.
Dây leo cắm quá sâu vào trong, một mình y thực sự khó mà xử lý được vết thương ở mặt trong chỗ đó.
Trong gương, đôi mắt y cong lên, hàng mi ướt sũng khẽ rung, tựa hồ mang theo nét kiều diễm mềm yếu.
Ngay cả kẻ có ý chí sắt đá, khi đối diện ánh mắt ấy, cũng sẽ nảy sinh xúc động muốn dỗ dành.
“Anh trai, anh có thể không?”
Đáp lại Tân Hòa Tuyết là một vòng ôm trong suốt từ phía sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-khien-van-nguoi-say-dam-giua-chon-quyen-uy/4908048/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.