Edit: Lacnguyet 
Beta: P.U 
- 
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, làm một cuộc kiểm tra đơn giản cho Diệp Thiệu. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ gọi Ngụy Bách Ngôn ra ngoài. Diệp Thiệu ở trong phòng chờ Ngụy Bách Ngôn, nhưng sức lực chống đỡ không còn, ngay sau đó đã cảm thấy buồn ngủ. 
Không lâu sau, Ngụy Bách Ngôn vội vàng trở lại. Cuối cùng Diệp Thiệu không trụ nổi nữa bèn nhắm hai mắt lại. Trước khi mê man, cậu nhìn thấy Ngụy Bách Ngôn ngồi bên cạnh nắm lấy tay cậu. Mặc dù y tá đã nhấn mạnh với Ngụy Bạch Ngôn vài lần rằng việc Diệp Thiệu ngủ là chuyện hết sức bình thường, nhưng Diệp Thiệu vẫn có thể nhìn thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt Ngụy Bách Ngôn. 
Sau khi Diệp Thiệu tỉnh lại, tin tức truyền đi rất nhanh. 
Chu Minh Côn, Liêu Hằng Kinh, Tiểu Tiểu và vài người bạn mà trước đây Diệp Thiệu biết đều đến. Liêu Hằng Kinh ôm Diệp Thiệu khóc đến nước mắt giàn dụa, Chu Minh Côn và Tiểu Tiểu phải sử dụng hết sức lực mới kéo cậu ta đi ra. Hiểu lầm và ngăn cách lúc trước đều nhanh chóng tan thành mây khói, tất cả đều cảm thấy vui mừng vì Diệp Thiệu tỉnh lại. 
Nhưng chẳng bao lâu sau, mọi người đều cảm thấy có gì đó không ổn. 
Tuy Diệp Thiệu đã tỉnh lại, biểu hiện bên ngoài của cậu cũng giống như người bình thường, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn thấy tình trạng của cậu bắt đầu trở nên kém. Cậu không đi được, phải ngồi trên xe lăn để đi ra ngoài, khi mưa to gió lớn gương mặt của cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-bat-tu/1139874/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.