Trong phòng thí nghiệm, thời gian trôi qua chậm vô cùng. 
Diệp Thiệu không biết bây giờ đã là lúc nào, cậu đã không còn cảm nhận được thời gian trôi nữa. Có thể là từ lúc bị bắt đến hiện tại đã hơn một giờ, hoặc có thể là sáu giờ, cũng có thể là đã một ngày. Đầu của cậu đã không thể vận động, cũng không thể suy nghĩ. 
Bởi vì mất máu mà bờ môi cậu trở nên khô nứt, cổ họng khát nước, cả người không có sức lực, đầu nặng như bị rót chì, nhưng cậu lại tỉnh táo đến kỳ lạ, đến một chút cảm giác choáng váng cũng không có. 
Một người đàn ông đi đến, hắn cầm cánh tay toàn vết kim của cậu lên. 
Diệp Thiệu tê dại ngẩng đầu, không thể kiềm chế được cơn run rẩy, đến cả ghế dựa cũng phát ra tiếng kẽo kẹt. Cậu run run ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn về người đàn ông nọ. 
Mũi thuốc cuối cùng được tiêm vào người cậu. 
Không mất quá nhiều thời gian, dược hiệu đã bắt đầu phát huy tác dụng. 
"A..." 
Giọng nói khàn khàn phát ra từ sâu trong cổ họng khô khốc của Diệp Thiệu, yếu đến nỗi không thể nghe thấy. 
Đầu cậu gục xuống, cơ thể theo phản xạ có điều kiện mà không ngừng run rẩy, bên cạnh đó tứ chi cũng vặn vẹo theo một góc độ kỳ quái. Máu bắt đầu chảy ra từ từ từ mũi và miệng, hòa với nước bọt và mồ hôi tí tách rơi trên mặt đất tạo thành một vũng máu loãng. 
Nhưng cậu lại không còn sức lực để phản kháng. 
Chỉ còn dư lại một chút tỉnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-bat-tu/1139869/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.