Trong bệnh viện người đi kẻ lại như thoi đưa. 
Bên ngoài mưa rơi tầm tã. Qua lớp cửa kính, có thể thấy con đường vốn bận rộn tấp nập người qua lại dần trở nên thưa thớt. Một tia sét màu tím uốn khúc xẹt qua đường chân trời, ánh chớp lóe sáng tới tận cửa phòng cấp cứu cuối hành lang, ngay sau đó bầu trời nổ ra một tiếng kinh thiên động địa. 
Ngụy Bách Ngôn ngồi dựa vào tường, hắn nghĩ tới nghĩ lui: nếu mình bắt máy ngay khi nhận được cuộc gọi của người kia thì sao? 
Nếu hắn có thể phát hiện điểm bất thường của Diệp Thiệu sớm hơn, liệu có thể cứu chữa cậu kịp thời không? 
Ngụy Bách Ngôn không cảm xúc nhìn vào tay mình mới thấy từ lúc nào hắn đã bị một cái dằm đâm trúng. Hắn đờ đẫn cầm lấy cái gai dùng sức kéo. Một giọt máu tức thì chảy ra. 
"Cậu là người nhà bệnh nhân phải không?" 
Ngụy Bách Ngôn vừa nghe lập tức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bác sĩ dẫn theo vài y tá đi tới. Hắn nhận ra vị bác sĩ này cũng là vị phụ trách kiểm tra vừa nãy. 
Bác sĩ nói:"Tôi là bác sĩ trưởng khoa Tai Mũi Họng, vừa kiểm tra xong tình trạng của bệnh nhân. Tôi muốn hỏi cậu một vài vấn đề cụ thể hơn về tình hình hiện tại của người bệnh." 
Ngụy Bách Ngôn hỏi lại:"Cậu ấy có ổn không?" 
"Không tốt lắm." Vị bác sĩ đáp lời "Bệnh nhân sốt cao dẫn đến ngất xỉu, hô hấp khó khăn. Còn bị mất nước nghiêm trọng, ước chừng hai ba ngày rồi không ăn cơm" 
Ngụy Bách Ngôn nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-bat-tu/1139858/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.