Diệp Thiệu không biết mình thiếp đi đã bao nhiêu lâu. 
Cậu dường như đã mất khái niệm về thời gian, cảm giác trong đầu cực kỳ rối loạn. Cậu thấy cả người nhẹ bẫng như một đám mây, mơ mơ hồ hồ cứ vậy trôi lơ lửng trên không. 
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Thiệu mới cảm nhận được tri giác, một cảm giác đau đớn hệt như bị hàng ngàn con kiến cắn xé tràn ra trên người cậu. Cậu nghe thấy tiếng người nói ồn ào, nghe thấy tiếng tít tít đều đặn từ thiết bị đo điện tâm đồ. Một chùm ánh sáng trắng mãnh liệt xé tan bóng tối, cậu nhíu nhíu mày, tròng mắt khẽ chuyển động. 
"Bác sĩ, dường như cậu ta tỉnh rồi, ông lại đây nhìn xem" 
Tiếng bước chân hỗn loạn đang tới gần, Diệp Thiệu còn đang mơ mơ màng màng thì mí mắt cậu bị người ta vạch ra, ngay lập tức, một luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào giữa tròng mắt. Cậu cảm thấy mình dường như đang ngủ trên một cái giường, xung quanh có hai, ba người mặc áo blouse trắng, tay cầm bản ghi chép, đang kiểm tra thân thể cậu. 
Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Thiệu vẫn chưa phản ứng được mình đang ở đâu. Cậu mất thêm một lúc nữa để mắt quen với ánh sáng, mới nhìn được mọi vật xung quanh. Cậu phát hiện mình đang trong một phòng đơn bệnh viện, đeo một chiếc mặt nạ oxy, một đống dây nhợ kết nối cơ thể cậu với một thiết bị đo nhịp tim. Phòng bệnh nhìn đơn giản nhưng vô cùng sạch sẽ, lò sưởi để vừa đủ, toát ra hơi ấm. Nhìn về phía cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-bat-tu/1139851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.