Thời gian học nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. 
Mấy đứa nhỏ đều khá quậy, lực chú ý chỉ mỗi năm phút. Hơn phân nửa thời gian đã dùng để giữ trật tự rồi. Lúc đầu, Diệp Thiệu còn có thể giảng bài, nhưng cuối cùng, hầu như liên tục kêu cả lớp trật tự. Ngụy Bách Ngôn thấy sắc mặt Diệp Thiệu dần mệt mỏi, cậu thường xuyên vặn nắp bình nước lên uống, nhưng nước cũng không thể làm dịu cổ họng khàn khàn của cậu. Chân cậu từ từ trở nên khó đứng, Diệp Thiệu chỉ có thể run rẩy kéo ghế ra ngồi lên để tiếp tục dạy học. 
Bọn nhóc đùa giỡn ầm ĩ, chẳng hề chú ý đến thầy giáo đang không khỏe. Diệp Thiệu giảng xong một điểm kiến thức rồi hỏi: "Đã rõ chưa? Các bạn nhỏ có câu hỏi gì không?" 
Một thằng nhóc mũm mĩm giơ tay lên, Diệp Thiệu gật đầu ý bảo cậu nhóc phát biểu. 
Nhóc con kia chảy nước mũi lòng thòng, không chịu đứng dậy, mà giọng phát ra lại lớn như chuông, "Thầy ơi, sao thầy mập quá vậy ạ?" 
Cả lớp cười vang. Có đứa khoa trương đến nỗi cười đến ngã ngửa, vài đứa không bỏ qua cơ hội quậy um cả lớp lên, cầm hộp đựng bút bằng sắt gõ theo lên mặt bàn, nguyên phòng học ầm ĩ đến rung trời, không khác gì một đám khỉ con trong sở thú. 
Diệp Thiệu lẻ loi đứng trên bục giảng, thu mình lại nép vào trong đống quần áo dày nặng trên người, như một thằng hề để cho bọn nhỏ mua vui. 
Trong cơn hốt hoảng, Ngụy Bách Ngôn nhớ lại khoảng thời gian giải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-bat-tu/1139842/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.