Trong trại toa xe, nước đọng lại thành vũng và mưa rơi, bùn bắn tung toé.
Con suối nhỏ dần dần bò lên ngập bờ và tràn vào bãi đất thấp phẳng trên đó các toa tàu đang đứng sừng sững.
Mưa đến ngày thứ hai thì Al gỡ mái bạt ngăn đôi toa. Hắn mang đi phủ lên nắp máy rồi hắn trở vào ngồi trên nệm. Cái màn ngăn được gỡ bỏ, gia đình Joad và Wainwright từ nay chỉ còn có một. Đàn ông ngồi túm tụm lại với nhau, tinh thần đã suy giảm. Mẹ lo lắng dè sẻn củi khô chỉ nhóm một bếp lửa củi vụng leo heo. Mưa xối xả trút thác xuống nóc toa hầu như bằng phẳng.
Ngày thứ ba, gia đình Wainwright đã bắt đầu tỏ ra bồn chồn.
- Dễ chừng chúng ta nên đi thì hơn, - bà Wainwright nói.
Mẹ cố gắng giữ họ lại:
- Ông bà định đi đâu? Mà có chắc tìm được một mái che không bị dột không?
- Tôi không biết sao, nhưng có cái gì như linh tính báo tôi biết là ta phải đi khỏi nơi đây.
Họ tiếp tục bàn luận, và Mẹ đưa khoé mắt nhìn Al.
Ruthie và Winfield cố gắng nô đùa một lát nhưng rồi chúng cũng rơi vào tâm trạng uể oải, ủ rũ.
Mưa đập tùng tùng luôn trên mái.
Ngày thứ ba, suối đã dâng thành thác, tiếng gầm thét át cả tiếng ầm ầm như tiếng trống.
Đứng ở ngưỡng cửa, Bố và chú John nhìn dòng nước đang ùn ùn dâng lên. Ở hai đầu trại, dòng nước tiến lại gần con đường cái những đến quãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chum-nho-phan-no/3049475/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.