Chương trước
Chương sau
Tự tin đứng trước mặt các vị trưởng lão, Viên Thế đặt viên đan dược lên bàn rồi kính cẩn lên tiếng.

“Đệ tử Viên Thế gặp qua các vị tiền bối.”

“Đan dược đệ tử luyện chế có công dụng thúc đẩy trong quá trình tu luyện và gia tăng khả năng cảm ngộ. Vì đây là viên đan dược do đệ tử tự nghiên cứu nên mong các vị trưởng lão xem xét và cho đệ tử thêm lời khuyên.”

“Đan dược này là do ngươi tự nghĩ ra?”

Một vị trưởng lão đưa tay lấy viên đạn dược lên mũi rồi hít vào một hơi. Sau đó lão nhìn hắn với ánh mắt đầy ngờ vực và bất ngờ.

“Trong này có hơn năm mươi loại linh dược, trong đó có mười loại có thuộc tính tương khắc. Chỉ cần điều phối và dùng lửa không tinh thì rất dễ khiến nó trở thành phố đạn.”

“Tuy nó chỉ là ngũ phẩm trung giai nhưng ta rất ghi nhận khả năng của ngươi. Việc ngươi mạo hiểm dùng chính đan dược ngươi tự sáng tạo để tham gia sẽ là con dao hai lưỡi và tỉ lệ thất bại cao tới tám chín phần. Nhưng...”.

“Ngươi đã thành công.”

Một vị trưởng lão khác lên tiếng.

“Tuy ngươi biểu hiện rất tốt nhưng nó vẫn chưa đạt tới hiệu quả tốt nhất. Nó vẫn còn thiếu sót một chút về dược lực, nếu như ngươi thay vì chọn những loại linh dược trung hoà thành loại giúp bổ sung vào dược lực sẽ khiến người dùng có cảm giác bùng nổ.”

Viên Thế gật đầu đáp.

“Đa tạ lời khuyên của các vị tiền bối, đệ tử xin lĩnh ngộ”

Quay người đi xuống bên dưới, Viên Thế đứng đối diện bốn người kia rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Một lát nữa thôi, kết quả sẽ có. Vậy nên các ngươi hãy rửa mắt mà nhìn đi, ta rất mong đợi đó?”

“Hừ, ngươi đắc ý cái gì chứ?”

Phương Đan Mộc vẻ mặt tối xầm, hai mắt tràn đầy sát ý nhìn hắn rồi nghiến chặt răng thốt ra.

Thấy dáng vẻ tức tối của bốn người kia khiến Viên Thế cảm thấy sảng khoái vô cùng. Trước đây hắn đã không ít lần bị bọn chúng xem thường và hạ thấp nhưng hiện tại thì đã khác, hắn đã hoàn toàn vượt qua những kẻ được ca tụng là thiên kiêu trẻ tuổi.

Lúc này, ở trên khán đài!

Đám người Dược Vương Cốc nhìn Đế Nguyên Quân bước lại gần thì vẻ mặt không khỏi vui mừng. Dựa vào những gì mà Viên Thế thể hiện thì trong lòng họ đã dám chắc vị trí dẫn đầu đã thuộc về hắn và để đạt được thì công lao lớn nhất thuộc về Đế Nguyên Quân.

Mục Thư Hàng vui vẻ lên tiếng.



“Tiểu huynh đệ, ngươi đến chậm nên không nhìn thấy trò vui.”

Ánh mắt Mục tông chủ liếc nhìn cao tầng của bốn tông môn kia lộ vẻ đắc ý vô cùng.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn xuống bên dưới thì khẽ nở một nụ cười nhẹ.

“Có lẽ là vậy?”

“Nhìn các ngươi vui mừng như vậy thì chắc đã nắm chắc được phần thắng rồi nhỉ?”

“Vẫn chưa công bố nhưng ta có tự tin Viên Thế sẽ đứng đầu.”

Mục Thư Hàng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin đáp.

“Ban đầu thì còn hơi kém một chút nhưng gần đến cuối thì Viên Thế đã đột phá bức chướng mới có thể luyện ra viên đan dược tuyệt vời đó.”

“Vậy sao?”

Liếc mắt nhìn Viên Thế, Đế Nguyên Quân có chút bất ngờ.

“Đó là điều mà ngươi đang thiếu nhưng dù sao cũng chúc mừng, ngươi khiến ta cảm thấy bất ngờ.”

“Đến với phần tiếp theo của thịnh hội, Đan Tông ta vinh hạnh chào đón các bằng hữu từ khắp mọi nơi.”

“Cũng giống như những năm trước, lần thịnh hội này vẫn chào đón sự tham gia của các bằng hữu. Không giới hạn cấp bậc, không giới hạn số lượng, không giới hạn thời gian và không giới hạn thủ đoạn.”

“Phần thứ hai này sẽ có tổng cộng bốn vòng: vòng thứ nhất là đọ về tinh thần lực, vòng thứ hai là biện đan, vòng thứ ba là luyện đan và vòng cuối cùng sẽ là phần đánh giá.”

Cổ Âm trưởng lão bước ra một bước, ánh mắt nhìn về phía khán đài rồi hô lớn.

“Về phần giám khảo, ta đã mời đến bốn vị cửu phẩm luyện đan sư và ta sẽ là năm vị giám khảo chính. Cuối cùng là phần thưởng, mười người đứng đầu sẽ có cơ hội đi vào bí cảnh để tranh giành tài nguyên.”

Hít vào một hơi thật sâu, Cổ Âm trưởng lão nói lớn.

“Phần thứ nhất, bắt đầu.”

Vừa dứt lời, những người ngồi trên khán đài đồng loạt nảy xuống đấu trường với vẻ mặt mong chờ vô cùng.

Sao đó, Cổ Âm trưởng lão lớn giọng.

“Nếu như các ngươi có thể đứng vững dưới tinh thần lực của ta trong vòng một nén nhang thì xem như vượt qua”



Nói xong, lão vung tay, ánh mắt dần trở nên sáng lên và từ trong đó bắn ra một cổ lực lượng vô hình bao trùm toàn bộ đấu trường rồi bộc phát lực lượng. Chỉ thấy tinh thần lực của lão giống như một cơn sóng thần cao hàng trăm trượng ập xuống với một áp lực nặng nề vô cùng.

“Quả nhiên, hắn đã vượt qua tầng đầu tiên của bí pháp. Sau này nắm vững thì tương lai sẽ rất rộng mở.

Ngồi ở đằng xa, đám người của bốn tông môn kia nhìn dáng vẻ đắc ý của Dược Vương Cốc thì trong lòng tức tối vô cùng. Tuy đã đoán được kết quả nhưng vẫn không cam lòng.

Kết quả đã có, Viên Thế dành được vị trí thứ nhất còn bốn vị trí còn lại thuộc về Đan Công Minh, Phương Đan Mộc, Đường Dương Thành và cuối cùng là Lê Thi Ngọc.

Từ đằng xa đi lại, Chân Hằng đứng trước đám người Dược Vương Cốc rồi nói với giọng điệu nặng nề.

“Chúc mừng Dược Vương Cốc đã dành được vị trí đứng đầu nhưng các ngươi đừng mừng vội, thịnh hội vẫn chưa kết thúc và vòng quan trọng vẫn chưa bắt đầu?”

“Ta chỉ mong các ngươi đừng làm ta thất vọng, lũ thủ hạ bại tướng.”

Nói xong, hắn hống hách bước đi. Khi đi qua Đế Nguyên Quân rồi lườm hắn bằng ánh mắt nồng đậm sát khí và biểu cảm không mấy thiện lành.

Một lúc sau!

Một vị trưởng lão Đan Tông đứng ra, người này tuổi tác cũng đã lớn, mái tóc bạc phơi, làm da nhăn nheo nhưng gương mặt, ánh mắt lại phục hậu và sáng ngời vô cùng. Tuy đã đứng ở bên kia sườn dốc nhưng khí tức và tinh khí vẫn mười phần cường hãn.

Lão là thái thượng trưởng lão của Đan Tông, một trong mười vị luyện đan sư có danh tiếng nhất và cũng là cửu phẩm luyện đan sư. Một người phúc hậu và có danh tiếng nên được người đời gọi là Đan Lão, và trong tông thường gọi là Cổ Âm trưởng lão.

Chỉ trong nháy mắt đã có hàng ngàn người không chịu đựng được liền ngã xuống rồi trực tiếp bất tỉnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Cổ Âm trưởng lão nhìn những người con đang chống đỡ thì nở một nụ cười nhẹ rồi tung ra một cỗ lực lượng nặng nề tiếp tục đè xuống.

Đúng giữa đám đông, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn Cổ Âm trưởng lão rồi hít vào một ngụm khí lạnh.

“Quả không hổ là cửu phẩm luyện đan sư, tinh thần lực thật mạnh. Có thể đồng thời gây áp lực cho hàng vạn cường giả như thế này cũng không phải chuyện dễ dàng”

“Có lẽ vị trưởng lão này đã đạt tới trình độ bán bộ Thánh phẩm luyện đan sư rồi. Nhưng đáng tiếc, thiên phú vẫn còn thiếu một chút và tuổi tác cũng đã lớn nên muốn đột phá gần như không thể.”

“Cũng đúng thôi, thế gian vạn cửu phẩm luyện đan sư thì cũng chỉ có một người nhập Thánh mà thôi.”

Cảm nhận có ánh mắt đang nhìn chằm chằm, Cổ Âm trưởng lão vẻ mặt đăm chiêu nhìn xuống và hai mắt nhìn qua lần lượt nhằm tìm ra người đó nhưng giữa ánh mắt của hàng vạn người mà muốn tìm ra một người là điều rất khó.

Thở dài một hơi, Cổ Âm trưởng lão bất chợt nở một nụ cười nhẹ nói.

“Có lẽ lần thịnh hội này sẽ có nhiều điều hay, có vẻ ta sẽ gặp một người rất thú vị. Không biết hắn có phải người mà ta đang đợi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.