Chương trước
Chương sau
Đứng dưới ngọn núi nhìn lên, Thượng Công Uyển hai mắt tròn xoe thốt ra.

"Nhìn từ xa đã thấy tòà sơn nhạc này thật hoành tráng nhưng khi đứng dưới chân núi nhìn lên thì mới thấy nó hùng vĩ cỡ nào".

"Tòà sơn nhạc này cao ít nhất cũng phải ba bốn ngàn trượng".

Từ trong xe ngựa bước xuống, Viên Thế ngẩng đầu nhìn những kiến trúc bên sườn núi thì lộ vẻ tự hào nói.

"Lần đầu tiên ta đến đây cũng cảm thấy giống như ngươi".

"Chuyến này đi về khác so với dự tính nên ta sẽ cùng hai vị trưởng lão sẽ vào tông môn trước để nói chuyện với tông chủ về những chuyện đã xảy ra và cũng để thuận tiện sắp xếp cho ngươi".

"Ta sẽ cố gắng thuyết phục tông chủ nên ngươi đừng quá lo lắng".

"Hiện tại tiền bối vẫn đang bế quan nên ngươi chịu khó đợi tiền bối rồi hằng đi lên sảnh chờ. Theo như những gì tiền bối nói lúc trước thì lát nữa người sẽ tỉnh dậy thôi".

Viên Thế vừa nói vừa lấy ra lệnh bài thánh tử giao cho cô rồi nở một nụ cười.

"Ta đưa ngươi tấm lệnh bài này, khi lên trên đó hãy đưa cho nhũng đệ tử đang túc trực. Khi thấy lệnh bài này thì họ sẽ sắp xếp cho ngươi chu toàn".

Nhận lấy tấm lệnh bài, Thượng Công Uyển vui vẻ gật đầu.

"Đa tạ công tử".

Ngồi trong xe ngựa!

Đế Nguyên Quân từ trong bế quan từ từ tỉnh dậy!

Bất giác, hắn hơi ngầng đầu và ánh mắt lộ vẻ xa xăm rồi thở dài một hơi.

"Một tháng đã ngưng luyện tinh thần lực đạt tới cực hạn, có lẽ ngưỡng cửa Hoa Cảnh đã mở ra trước mắt. Chỉ tiếc vẫn còn hơi thiếu một chút, đợi tinh thần lực phá cực thì ngày ta độ vô thượng chi kiếp".

"Chỉ mong lần đến Dược Vương Cốc sẽ có một chút thu hoạch, nếu như có linh dược thuộc tinh thần thì con đường đó sẽ ngắn hơn một chút".

"Ta thật sự rất mong chờ?"

Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Đế Nguyên Quân cảm thấy có phần mong chờ.

"Đến rồi sao?"

Thấy Đế Nguyên Quân từ trên xe ngựa bước xuống, Thượng Công Uyển nhanh chóng cúi đầu thi lễ rồi gấp gáp lên tiếng.

"Tiểu nữ Thượng Công Uyển, gặp qua tiền bối".

Nhìn dáng vẻ cô, Đế Nguyên Quân bỗng hẻ một nụ cười nhẹ.

"Có thể thức tỉnh huyết mạch triệt để chỉ trong một tháng, ngươi thật không tệ".



"Đa tạ lời khen của tiền bối".

Thương Công Uyển ngầng đầu, trên gương mặt lộ rõ sự vui mừng nói.

"Tiểu nữ đã nghe Viên công tử kể lại những chuyện xảy ra mà cảm thấy hổ thẹn, nếu như không có tiền bối ra tay thì có lẽ ta đã phải bỏ mạng lúc đó rồi".

"Ân đức này của tiền bối vô lượng, tiểu nữ không biết khi nào mới có thể báo đáp được hết nên nếu như người cần thì Công Uyển nguyện dùng tất cả mọi thứ để đáp ứng. Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng thì ta cũng cam lòng".

Nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế và lời lới chắc nịch của cô, Đế Nguyên Quân khẽ lắc đầu.

"Chuyện của ta cần, ngươi hiện tại vẫn chưa thể làm được. Nếu như ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ huyết mạch và trở thành cường giả một phương thì hãy nói đến".

Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì có chút hơi ngượng, đáp.

"Nghe theo giáo huấn của tiền bối".

Đi theo sau, ánh mắt cô dán chặt bóng lưng hắn thì cô mới đề lộ biểu cảm hồi hộp nhưng ẩn trong ánh mắt lại là sự tự tin và mong đợi. Trong đầu cô thẩm nghĩ.

'Tiền bối có vẻ hơi khác so với những gì Viên công tử đã nói. Mặc dù mới nói chuyện nhưng cảm giác người rất dễ gần, mọi chuyện sau này có lẽ sẽ dễ hàng hơi một chút.

Đợi Viên công tử quay lại, ta nhất định sẽ hướng tiền bối cầu giúp đỡ. Tuy hắn nói giao tình hai người không quá sâu nhưng chắc người cũng sẽ dễ dàng đồng ý hơn nhỉ.

'Chắc là vậy?'

Cảm nhận ánh mắt nhìn chẳm chẳm của cô, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi lên tiếng.

"Có lẽ ngươi chưa có nhiều kinh nghiệm ở bên ngoài nên mới để lộ ý định dễ dàng như vậy. Nếu như đối phương là kẻ địch thì những toan tính, suy nghĩ sẽ bị nhìn thấu tất cả và ngươi sẽ vì chuyện này mà trả một đại giới rất lớn".

Thượng Công Uyển nghe thấy vậy thì giật mình, trên gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc đan xen với sợ hãi thốt ra.

"Tiền bối... Đã tạ đã chỉ giáo, Công Uyển sẽ khắc cốt ghi tâm".

Không cần quay lưng mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt và suy nghĩ. Thượng Công Uyển lúc này mới cảm nhận được sự thâm sâu và khó lường của hắn. Nghĩ lại những gì Viên Thế đã nói thì sởn gai ốc và một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô phải run lên.

Tuy không biết hắn nông sâu cỡ nào nhưng cô lúc này cảm giác được, vị tiền bối đang đứng trước mặt là bậc nào tn tại.

Day la lan dล่น tien co co cam giac d6!

Đi lên bậc thang, Thượng Công Uyển nhìn thấy một hàng người nối tiếp nhau từ dưới chân núi lên tới đỉnh cảm thán trong lòng.

'Không hổ là Dược Vương Cốc.

Nhìn Đề Nguyên Quân ngang nhiên đi qua đám người đang đứng đợi, cô để ý ánh mắt của những người đang nhìn và biểu cảm khinh thường của bọn họ thì lên tiếng nói nhỏ.

"Tiền bối, ta nên đứng đợi thì hơn".

"Ta thấy những người này đang đợi xem chuyện, có lẽ bọn họ biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ta cứ đi lên như thế này?"

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ cười.



"Suy nghĩ của ngươi thật đơn giản? Dược Vương Cốc thân là một tông môn lớn mà không có đạo đón khách hay

sao?"

"Ngươi cũng không nghĩ bọn họ đến đây là vì chuyện gì và ngươi ta đến đây là khách của ai?"

"Nếu mà khách của Thánh tử mà không được tiếp đón đặc biệt thì Dược Vương Cốc này cũng chỉ có thế mà thôi?"

Nghe hai người nói chuyện to nhỏ, một tên trong hàng chờ chỉ tay về phía hai người rồi lên tiếng quát lớn.

"Hai người này là ai? Sao có thể ăn nói càn rở như vậy?"

"Đúng thế, ngươi dám nói Dược Vương Cốc cũng chỉ có thế? Đây chẳng phải đang xem thường Dược Vương Cốc hay sao?"

"Ta khuyên hai ngươi một câu, nếu như biết điều thì cút xuống đợi theo hàng. Nếu không khi lên tới đỉnh sẽ tự chuốc lấy nhục".

"..."

Nghe những tiếng xì xào của đám người, Thượng Công Uyển cảm thấy có chút lo lắng nhưng nhìn Đế Nguyên Quân không có dấu hiệu dừng lại thì cô hít vào một hơi thật sâu. Cô mặc kệ những lời bàn tán và đi theo sau hắn dù vẫn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.

Lúc này, ở trên đỉnh núi!

Tại sảnh đón khách!

Một tên đệ tử vẻ mặt hống hách ngồi nghỉ ở đẳng xa và nhìn đám người xếp hàng thì lộ rõ sự tức giận.

"Tên khốn Viên Thế, sao hắn ta dám bỏ mặc những công việc ở tông môn vì một gia tộc nhỏ bé? Tại sao hắn ta được phép rời đi trong khi mọi việc đều đồ dồn lên đầu của lão tử?"

"Ngày nào cũng giống ngày nào? Ta ngày nào phải tiếp hàng trăm hàng ngàn người vậy mà ngươi được đi ra ngoài với nữ nhân? Lão tử không phục?"

"Ngươi quay về rồi biết tay ta, tên khốn kiếp?"

Thấy tên kia đang bừng bừng lửa giận, một tên đệ tử đứng bên cạnh lên tiếng châm chọc.

"Đúng thế, tên khốn Viên Thế đó có cậy có chút thiên phú nên mới đạt được như ngày hồm nay. Luận về luyện đan thì hắn ta chỉ cao hơn Dương Trọc sư huynh một chút, còn về thế lực thì hắn ta chẳng là cái gì cả".

"Chẳng qua hắn chỉ có vận may và được tông chủ ưu ái nên mới giành được vị trí thánh tử".

Tên Dương Trọc nghe thấy thế thì càng ngày càng cảm thấy bức bối.

"Cứ để hắn ngồi ở vị trí Thánh tử thêm một đoạn thời gian, sớm muộn gì thì vị trí đó cũng chỉ có thể là của ta?"

Trong lúc hai người đang kẻ tung người hứng thì bóng dáng Đế Nguyên Quân và Thượng Công Uyển đi lên khiến tên Dương Trọc càng thêm phần tức tối.

"Hai tên khốn từ đầu đến, dám bỏ ngoài tai quy định của tông môn?"

"Vừa hay, lão tử đang bực mình mà không có chỗ để xả? Xem như hai người các ngươi xui xẻo".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.