Chương trước
Chương sau
Gần bốn năm, ta cuối cùng cũng nhập Tinh Cực!
Nằm bất động giữa hố sâu, Đế Nguyên Quân cảm nhận xương cốt toàn thân đã bị một kích vừa rồi chấn nát thành hàng trăm mảnh nhỏ và lục phủ ngũ tạng lúc này cũng truyền đến những cơn đau thấu tận tâm can.
Cảm giác toàn thân đau đớn tỳ như muốn nứt và lục phủ ngũ tạng sắp sửa bị chấn nát thành hàng ngàn mảnh. Nhưng may mắn thay, công kích của hắn đã ngăn chặn được một phần lớn lực lượng của lôi quang chứ không tình hình sẽ còn khôn lường hơn như thế này nữa.
Nằm buông tay, thả lỏng toàn thân rồi nhắm mắt, Đế Nguyên Quân âm thầm vận chuyện chân nguyên trong cơ thể và phát động điểm sáng Huyết Đế Mộc bắt đầu trịu thương.
Chỉ thấy xung quanh nơi hắn nằm hiện lên một hư ảnh cây đại thụ với những tán cây lớn đang phát ra từng đợt khí tức sinh mệnh lực cuồn cuộn xộc thẳng vào trong cơ thể hắn.
Chỉ thấy toàn thân hắn run lên liên hồi và thanh âm xương cốt liền lại phát ra thành tiếng khiến ai ai cũng phải cảm thấy rợn cả người.
Đứng ở trên miệng hố, cảm năm người nhìn dáng vẻ trọng thương thảm hại và dáng vẻ đang hồi phục của hắn thì không kiềm lòng được mà run lên. Hai mắt họ nhìn thấy một cảnh này thì bất giác co rút lại và một biểu cảm kinh hãi trên gương mặt.
Nhìn dáng vẻ trọng thương gần như sắp chết và cách thức chữa thương đầy dáng sợ của Đế Nguyên Quân khiến họ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Nhưng điều đáng sợ hơn là trên gương mặt và ẩn sâu trong ánh mắt hắn vẫn cứ bình thản, hững hờ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu họ lúc này chỉ có thể lắc đầu và cảm thán trong lòng.
Đế Nguyên Quân quá biến thái!
Ngày qua ngày, Đế Nguyên Quân nằm lỳ ở dưới đó gần hai tuần thì thương thế trên người gần như đã hồi phục hoàn toàn nhưng khí tức Tinh Cực cảnh vẫn chưa được ổn định cho lắm.
Từ từ bước đi lên, Đế Nguyên Quân nhìn đám người rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Các người thời gian này cũng có thu hoạch không ít?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung 2. Bình Sinh Hải 3. Mình Cưới Nhau Đi 4. Lá Thư Từ Ánh Trăng =====================================
Nhìn La Thiên, Thanh Lương các chủ đột phá tiểu cảnh lên tầng ba, Vân Diệp và Dực Hoành cũng đã đột phá được Tinh Cực cảnh. Còn Lâm Tuyết Nhi hiện tại vẫn còn kẹt lại ở tầng thứ nhất đỉnh phong mà chưa thể đột phá.
Sở dĩ, cô tu luyện dựa trên lượng kim quang ở trong cơ thể nhưng vì không thể thoải mái luyện hóa mà bù vào bằng linh khí thông thường nên tốc độ chậm hơn thấy rõ.
Cũng giống như hắn, Lâm Tuyết Nhi được kim quang tẩy luyện nên cơ thể cô đã lột xác không còn là nhân loại tầm thường nữa mà mọi thứ trên người cô đều là “Tiên Thiên”.
Cũng chính vì thế nên đan điền cô được cô đặc rất lớn và cần một lượng linh khí cực kỳ nồng hậu mới có thể đột phá.
Sở dĩ cô bị kẹt tại cảnh giới này được mấy tháng vì chỉ dựa vào linh khí bình thường thì không thể nào đột phá được. Nên trong thời gian này cô chỉ miệt mài luyện kiếm, gia tăng kiếm ý của bản thân để gia tăng thực lực.
Thấy đám người vui vẻ gật đầu, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Lâm Tuyết Nhi và nói.
“Thời gian ta bế quan đột phá đã tốn không ít thời gian và lúc bí cảnh này mở lối ra đã rất gần. Có lẽ, Lý Mộ Viên hiện tại cũng đã cảm nhận được và đang củng cố thế lực nên ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt mà thôi”.
“Với thực lực của bốn người hiện tại cũng đủ để tung hoành ở nơi này rồi nên thiết nghĩ lịch luyện một phen. Ta hiện tại còn có việc cần phải giải quyết cùng với Lâm Tuyết Nhi nên các người hãy rời khỏi đây trước để tránh ảnh hưởng đến hai ta”.
Bốn người kia nghe thấy vậy thì gật đầu rồi dứt khoát quay người lao thẳng xuống núi rồi chia ra đi lịch luyện.
Còn Lâm Tuyết Nhi lúc này cũng đã đoán được ý định của Đế Nguyên Quân hiện tại là gì?
Cuối cùng thì ngày mà cô mong đợi cũng đã đến?
Lâm Tuyết Nhi cúi đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ thẹn thùng cùng ánh mắt ngập ngừng và đôi môi khẽ run lên rồi mím chặt lại.
Thấy dáng vẻ cô lúng túng, Đế Nguyên Quân đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cô rồi kéo đi xuống dưới hẻn núi sâu.
Vung tay ném ra hơn mười mai linh thạch, Đế Nguyên Quân vung tay kết ấn tạo thành ba cái trận pháp lần lượt là Tụ Linh, Dẫn Linh và Phong Bế Đàn với khả năng của trận pháp thứ ba vừa ngăn khí tức lúc hắn giúp cô giác tỉnh huyết mạch cũng như giảm thiểu những thứ không cần thiết ở bên ngoài.
Cả hai người ngồi đối diện, Đế Nguyên Quân nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Cởi y phục ra hết cả đi?”
Lời nói truyền thẳng vào tai khiến cô giật bắn mình một cái, hai mắt cô lộ vẻ ngại ngùng cùng gương mặt đỏ bừng nhìn hắn. Khóe miệng cô khẽ run lên một cái rồi thốt ra.
“Phải cởi hết sao?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khoái chí cười lên thành tiếng rồi thở dài một hơi. Trong mắt hắn thì Lâm Tuyết Nhi là một vị thiên kiêu kiêu chân chính và có phong thái của một bậc tiên nữ hạ phàm nhưng chung quy vẫn là nữ tử.
Trong mắt hắn, nữ tử cho dù có xinh đẹp, có mỹ miều như thế nào đi chăng nữa thì cũng là xác thịt, đối với hắn thì những thứ này không có gì thu hút. Nhưng đối với Lâm Tuyết Nhi thì mọi chuyện không đơn giản giống như những gì hắn nghĩ.
Toàn thân khẽ run lên, Lâm Tuyết Nhi khẽ cởi bỏ từng lớp vải ở trên người với một tốc độ rất chậm.
“Nếu không cởi thì trước sau gì cũng bị thiêu rụi mà thôi?”
Đế Nguyên Quân thấy thế thì lắc đầu, chỉ thấy tay phải hắn đưa lên và dùng ý niệm của bản thân một cái thì y phục trên người cả hai trực tiếp phá toái và để lộ cơ thể trần như nhộng.
Tất cả mọi thứ sâu thẳm nhất đều hiển hiện trước mắt đối phương.
Theo phản xạ, hai chân Lâm Tuyết Nhi khép chặt lại rồi co người cuộn tròn lại, cô cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Dựa vào thân phận của ta ngươi hiện tại thì có gì đâu mà ngại ngùng như thế này?”
Mím chặt môi, Lâm Tuyết Nhi từ từ ngồi thẳng dậy, mặc dù cô vẫn cảm thấy rất ngại nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm vì bản thân cô đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi.
Đế Nguyên Quân đảo mắt nhìn một vòng từ trên xuống thì đột nhiên giật mình. Hắn không thể ngờ, co thể Lâm Tuyết Nhi lại xinh đẹp đến như vậy?
Làn da cô trắng ngà, hồng hào và căng mịn. Cóc dáng thì nuột nà với bầu ngực đầy đặn, nhũ hoa hồng hào hơi ***** *** trông rất kích thích, vòng eo cô nhỏ nhắn gọn gàn cùng đôi chân thon dài đều đặn càng tôi lên vòng mông căng đầy trông rất gợi cảm.
Tại nơi sâu thẳm và đẹp đẽ nhất của Lâm Tuyết Nhi, hắn nhìn thấy một đôi môi hồng hào nhỏ nhắn đang run lên nhè nhẹ vì ngại ngùng. Tuy nọ bị che đi một phần nhưng thứ đó là quá đẹp và khiêu gợi.
Bất giác, Đế Nguyên Quân cảm thấy trong cơ thể mình dần trở nên rạo rực và có chút mong chờ.
Hắn không phủ nhận, Lâm Tuyết Nhi vừa xinh đẹp và vừa có vóc dáng mà bất cứ nữ nhân, nam nhân nào cũng thích?
Nhận thấy mọi chuyện có chút đi quá đà, Đế Nguyên Quân đánh hắng một tiếng rồi vung tay tế ra một giọt tinh huyết nhỏ khoảng chừng một hạt đậu nhưng khí tức trên người nó toát ra lại mãnh liệt vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, Lâm Tuyết Nhi cảm tưởng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể cảm thấy rạo rực vì giọt tinh huyết đó.
Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng, trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng nói.
“Quá trình này sẽ rất đau đớn nên ngươi phải cố chịu đựng, còn nếu như có chuyện gì xảy ra thì ta sẽ ra tay?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân vung tay chỉ thẳng về phía mi tâm Lâm Tuyết Nhi đẩy giọt tinh huyết trực tiếp xâm nhập vào trong da thịt.
Ngay lập tức, toàn thân Lâm Tuyết Nhi đột nhiên run lên một cái và có một vầng hỏa diễm khủng bố đang không ngừng thiêu đốt cơ thể cô từ trong ra ngoài.
Quá đau đớn, Lâm Tuyết Nhi ngẩng đầu, hai mắt trắng dã không còn đồng tử, khóe miệng thét ra lửa kêu lên một tiếng đầy thống khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.