Chương trước
Chương sau
Ngay khi cả hai người rời đi không lâu thì ở ngoài xa, một đoàn gần năm mươi người do một lão giả lớn tuổi với cảnh giới Thiên Địa cảnh đỉnh phong đi nhanh về phía tòa thành đổ nát với sắc mặt tràn đầy sự tức giận và ánh mắt không hề giấu diếm sát ý của bản thân.
Đoàn người đi đến đâu thì đám hung thú ở xung quanh đó ngay lập tức tránh lui vì sát ý ở trên người lão ta quá đáng sợ. Ngay khi vừa đặt chân vào trong thành thì những người đang tất bật dọn dẹp đống đổ nát cảm nhận được sự xuất hiện của những người đó thì nhanh chóng thu tay và đứng nếp qua một bên. Ánh mắt họ nhìn đoàn người đi vào thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Liếc mắt nhìn những người sợ hãi đứng nép qua một bên, lão giả vung mạnh tay một cái liền hút một nam tử khoảng chừng hai lăm tuổi với khí tức Ngưng Hải cảnh đỉnh phong rồi mạnh tay bóp chặt cổ. Ánh mắt lão giống như một con quỷ với ánh mắt tràn đầy sự đáng sợ nhìn nam tử, hỏi. “Ta hỏi ngươi? Đệ tử La Sát Môn vì sao bị giết chết?”.
“Nếu như câu trả lời của ngươi không thể đáp ứng được thì ta sẽ giết chết ngươi? Cho ngươi xuống dưới đó hầu hạ đệ tử của tông môn ta?”.
“Tiền bồi… Tiền bối, xin tha mạng?”. Nam tử vẻ mặt hoảng sợ nhìn lão, khóe miệng thì lắp bắp lên tiếng. “Ta chỉ là một đệ tử tầm thường sao có thể biết được, mới sáng hôm nay thôi ta mới nghe thấy tin tức đệ tử quý tông bị kẻ gian giết chết?”.
“Hừ, ngươi đang giỡn mặt với ta sao?”. Lão giả vẻ mặt lộ rõ sự tức giận nhìn chằm chằm nam tử rồi hạ thấp giọng nói. “Miệng ngươi nói không biết là thoát được hay sao? Nếu ngươi đã vô dụng như thế thì chết đi?”.
Mạnh tay giết chết nam tử, lão giả vứt thi thể qua một bên rồi đưa mắt nhìn những người khác đang sợ hãi và trốn tránh ánh mắt của lão giả. Nhìn thấy ai ai cũng sợ hãi, lão giả liếc mắt nhìn đám đệ tử rồi quát lớn một tiếng. “Còn đứng đó làm gì? Nhanh đi tìm hiểu chuyện này cho ta?”.
Đợi đám đệ tử chia ra tra hỏi, lão giả đi vào sâu trong thành, ánh mắt lão để ý đến Thanh Dược Lâu thì khẽ cau mày. Vì mấy ngày trước, lão ghé qua nơi này thì Thanh Dược Lâu vẫn là một thứ gì đó khiến lão cảm thấy bất ngờ và thích thú nhưng nhìn dáng vẻ đổ nát hiện tại thì trong lòng lão cũng có chút gợn sóng.
Nhìn một lúc, lão giả dường như nhớ đến điều gì đó và cảm thấy có chuyện không đúng liền chỉ tay về phía một trung niên nhân ở phía dưới, hỏi. “Ngươi nói cho ta biết? Người Thanh Dược Lâu đi đâu cả rồi?”.
“...”. Trung niên nhân nghe thấy vậy thì sợ hãi giật mình một cái, mặc dù trong thâm tâm rất là sợ hãi nhưng hắn không thể không lên tiếng trả loài. Nhanh chóng tiền lại gần, trung niên nhân có cảm giác trên lưng đang cõng một tảng đá lớn nên bước chân đi lên cầu thang trở nên nặng nề vô cùng.
Đứng cách lão giả một đoạn, trung niên nhân kính cẩn thì lễ, đáp. “Thưa tiền bối, người Thanh Dược Lâu ban nãy đã rời đi hết cả rồi? Chuyện là Phương Dương trưởng quầy bị thương nặng trong lúc hung thú tấn công vào thành và sau đó thì bị người của La Sát Môn, Lạc Gia Môn đến đánh giết cướp của nên họ không có khả năng cứu được”.
“Buổi sáng có một vị công tử đi ra ngoài mời về mười vị cường giả Thiên Địa cảnh hộ tống Phương Dương trưởng quầy rời khỏi đây và đi đến La gia ở Hồng Linh thành rồi?”.
“Có chuyện như vậy sao?”. Lão giả nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó. Bỗng, hai mắt lão dần trở nên nặng nề nhìn trung niên nhân rồi lên tiếng hỏi tiếp. “Thế ngươi cho ta biết vị công tử đó có điểm gì đó lạ không, ví dụ như hai con ngươi màu đỏ chẳng hạn? Hoặc là có hành tung gì mờ ám không?”.
“Chuyện này ta thực sự không rõ lắm nhưng vị công tử đó cùng với một vị tiểu thư đi đến đây và ở trong phòng hộ pháp cho Phương Dương trưởng quầy cả một đêm nên mới giữ được tính mạng”. Trung niên nhân suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời. “Còn vị công tử đó có gì đặc biệt thì đáng tiếc là không có? Hồi sáng ta có cơ hội nhìn thấy vị công tử đó không có gì đặc biệt cả, hai con người đen nhánh không phải màu đỏ?”.
“Chắc là ta đa nghi quá rồi?”. Lão giả nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên âm trầm, lão suy ngẫm một lúc rồi vẫy tay ra hiệu trung niên nhân rời đi.
Sau đó, lão giả đi vào trong Thanh Dược Lâu thì nhìn thấy những dấu vết đao kiếm ở trên vách tường thì nhận ra ngay đó là công pháp của La Sát Môn để lại. Nhìn kỹ những vệt kiếm ở trên tường thì lão ngay lập tức loại bỏ người của Thanh Dược Lâu làm ra chuyện này vì kiếm chiêu này quá yếu và không thể chống đỡ được.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, lão giả bất giác quay người nhìn ra bên ngoài và thầm nói. “Đúng là kỳ lạ? Chuyện này đâu thể xảy ra mà không có nguồn cơn được? Với tính cách của chúng thì việc ra tay đánh giết và cướp đoạt bảo vật của không ít thế lực ở trong thành nên mới dẫn tới họa sát thân?”.
“Nhung xét cả tòa thành này thì có mấy thế lực dám ra tay với La Sát Môn ta? Có khả năng nhất chính là Thanh Dược Lâu nhưng rõ ràng trận chiến ở nơi này nghiêng hoàn toàn về một phía. Còn nếu có thể giết chết được thì đã ra tay từ sớm?”.
“Nếu Thanh Dược Lâu không thể ra tay được thì hai người đó là kẻ khả nghi nhất? Nhưng tên đó vừa bảo hai người họ túc trực ở bên cạnh Phương Dương trưởng quầy cả một buổi tối và sáng mới đi ra ngoài tìm người hộ tống?”.
“Chuyện này rất đáng ngờ nhưng nếu như những lời tên trung niên nhân đó nói là đúng thì Thanh Dược Lâu không hề liên quan đến chuyện này?”.
“Nếu đã thế thì những thế lực khác ở trong thành đều rất có khả năng? La gia đã rời khỏi thành từ trước rồi nên có thể bỏ qua, còn nhưng gia tộc khác và thế lực của thành chủ?”.
Nghĩ đến đây, lão giả nhanh chóng quay người đi ra bên ngoài để tìm kiếm thêm chút thông tin.
Cùng lúc này, ở bên ngoài thành có một đoàn người khác cũng tìm đến với biểu cảm nặng nề ở trên gương mặt. Bọn họ chính là người của Lạc Gia Môn và người dẫn đầu là một vị trưởng lão tương đối lớn tuổi với cảnh giới Thiên Địa cảnh đỉnh phong.
Ngay khi họ vừa đi vào trong thành thì nhìn thấy tòa thành đồ sộ nay trở thành đống đổ nát thì sắc mặt dần trở nên ngưng trọng. Nhìn liếc qua một vòng, lão giả hạ thấp giọng thốt ra. “Thành chủ là Tinh Cực cảnh cường giả nhưng không thể ngăn cản hung thú tàn phá được sao? Có khi nào đệ tử của ta bị đầu hung thú đó giết chết?”.
“Không? Rõ ràng ở trong ngọc giản truyền đến hình ảnh một trận chiến với đám hung thú nhưng trước lúc kết thúc thì ta còn thấy một thân ảnh mờ ảo ở trong bóng tối? Chuyện này không thể nào dễ dàng như thế này được? Chắc chắn là có kẻ nào đó đứng ở trong tối làm ra?”.
Nhìn vào trong thành, lão giả nhìn thấy đám đệ tử của La Sát Môn đang đi khắp nơi tra hỏi thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và ánh mắt lộ rõ sát ý đang tản mát ra ngoài. Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai tông mông giống như nước với lửa và có không ít những trận chiến đẫm máu thì trong đầu lão nhận định chuyện này có liên quan đến La Sát Môn.
Nhanh chóng tiến lại gần, lão giả vung tay bóp chặt cổ một tên đệ tử La Sát Môn rồi quát lớn một tiếng. “Đệ tử La Sát Môn làm gì ở đây? Có phải các ngươi đã ra tay giết chết đệ tử Lạc Gia Môn ta?”.
“...”. Tên đệ tử sợ hãi cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không tài nào làm được. Quá hoảng loạn, tên đệ tử La Sát Môn khóe miệng run rẩy trả lời. “Bọn ta nghe tin người của ta bị người khác giết nên mới đến đây tra hỏi? Còn chuyện để tử quý tông chết không liên quan đến La Sát Môn ta?”.
“...”. Mặc dù có chút bán tín bán nghi, lão giả mạnh tay ném tên đệ tử đó qua một bên rồi đi thẳng vào trong thành. Đúng lúc này, lão giả nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ Thanh Dược lâu thì bộc phát toàn bộ khí tức rồi lao về phía trước và đồng thời quát lớn một tiếng. “Hoành Mạc, đệ tử tôn môn ta do ngươi giết có đúng không?”.
“Lạt Ngũ Lão?”. Nhìn lão giả đang lao về phía mình, La Sát Môn trưởng lão bộc phát toàn bộ khí tức rồi đánh ra một quyền đối chiến và tức giận quát lớn một tiếng. “Ngươi muốn chết?”.
Cả hai vị cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh phóng toàn lực giao chiến khiến khu vực xung quanh đã hoang tàn đổ nát nay lại càng nặng thêm. Bị cường lực đánh lùi ra xa, cả hai vị trưởng lão trượt dài chân một đoạn ngắn rồi mới ổn định lại cơ thể.
“Hay cho người La Sát Môn? Dám nhân lúc ta không có ở đây thì ra tay giết chết đệ tử tông môn ta?”. Lạc Gia Môn trưởng lão chỉ tay về phía Hoàng Mạc rồi quát lớn một tiếng. “Nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời thích đáng thì ngày hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi và ta sẽ huyết tẩy hết đám đệ tử La Sát Môn?”.
“Ngươi dám?”. Nhìn dáng vẻ hung hăng báo đạo của Lạt Ngũ Lão thì sắc mặt dần trở nên âm trầm, ánh mắt lão lộ rõ sự tức giận và không hề kiềm chế sát ý của bản thân rồi lớn tiếng đáp lời. “Lạt Ngũ Lão, ngươi tưởng với thực lực của ngươi có thể giết chết ta? Ngươi đang nằm mơ giữa ban này?”.
“Hơn hết, đệ tử La Sát Môn chết là do ngươi đúng không? Nếu đúng là thế thì ngày hôm nay ta sẽ khiến các ngươi một đi không trở lại?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.