Nợ máu thì trả bằng máu, giết người thì đến mạng?! Thành chủ vừa nói vừa bộc phát ý niệm của bản thân xông thẳng vào trong mi tâm Đế Nguyên Quân để giết chết hắn nhưng kể từ khi ý niệm đi vào thì bị một thứ sức mạnh thần bí nào đó phá tan khiến thành chủ không kiềm chế được mà run lên một cái. Ánh mắt hắn ta nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó tin thốt ra. “Ngươi có bí pháp có thể ngăn cản thần thức của ta? Trên người ngươi đúng là có không ít bí mật?”. “Nhưng cho dù ngươi có bí pháp thì như thế nào? Ta muốn giết ngươi chẳng khác gì bóp chết một con kiến”. Thành chủ vừa nói vừa ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra một chưởng. Chưởng ấn kinh khủng bộc phát một lượng lớn khí tức, uy lực khủng bố vô cùng và một cảm giác nặng nề đè nén khiến toàn thân Đế Nguyên Quân phải run lên. Ngay khi chưởng ấn chuẩn bị đánh xuống thì đột nhiên, có hai đạo thân ảnh đứng chắn trước người hắn là La Thiên và Thanh Lương các chủ. Cả hai người cảm thấy thành chủ nói chuyện không có lý lẽ thì cảm thấy không được thoải mái và quyết định đứng ra. Sau đó, cả hai người bộc phát khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong lên đến đỉnh điểm rồi hợp lực đánh ra một chưởng. Song chưởng và chạm bộc phát một tiếng động lớn cùng với đó là từng đợt sóng xung kích quét ra xung quanh mang theo uy lực của hai đại chưởng ấn khiến những người phía bên dưới kinh hãi vô cùng. Họ có cảm tưởng nếu như bản thân bị sóng xung kích này đánh trúng thì không vong cũng trọng thương. Mặc dù cách biệt giữa hai bên là quá xa và chưởng ấn của hai người nhanh chóng bị đẩy lùi nhưng không vì thế mà cả hai chịu dừng lại và tiếp tục bộc phát khí tức để ngăn cản. Mãi cho đến khi bị đẩy lùi ra sau gần mười bước thì cả hai người mới có thể ngăn cản được toàn bộ. Nhìn chưởng ấn dần tan biến, ánh mắt thành chủ nhìn hai người dần trở nên nguội lạnh. “Hai ngươi muốn đối nghịch với quyết định của ta sao?”. “Thành chủ, ngươi làm vậy không phải quá đáng lắm hay sao?”. Đáp lại, La Thiên vẻ mặt lộ rõ sự ngưng trọng và hạ thấp giọng nói. “Ngươi mở miệng là nói ngươi nhìn nhận Đế Nguyên Quân chính là người giết chết Lý Anh Hào nhưng tất cả những người ở đây đều nhìn thấy rõ?”. “Chẳng nhẽ ngươi cậy quyền bản thân là thành chủ nên có quyền phủ định những gì mà bọn ta nhìn thấy hay sao? Hay là ngươi sợ không khiến Lý Mộ Viên cảm thấy thỏa lòng thì mối quan hệ và những gì mà hai ngươi tính toán bị đổ vỡ. Hay nói đúng hơn là hai ngươi định lật mặt và muốn đối phó La gia ta?”. Từng câu từng chữ của La Thiên nặng nề vang vọng khắp cả diễn võ trường khiến tất cả mọi người đều có một phen kinh ngạc. Bọn họ nghe thì thấy có vẻ khó tin nhưng nhìn vòng đấu vừa rồi thì họ không thể không tin vào những lời nói của La Thiên rồi bắt đầu bàn tán to nhỏ với nhau. “...”. Thánh chủ nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên âm trầm, ánh mắt hắn nhìn về phía La Thiên lộ rõ sự tức giận, nói. “La gia chủ, ngươi hãy chú ý lời nói? Nếu ngươi còn ăn nói xằng bậy thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”. “Haha… Đúng là nực cười?”. Bất giác, Thanh Lương các chủ đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng rồi nhìn thành chủ với một ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nói. “Thành chủ, ngươi đến bây giờ còn phủ nhận hay sao? Ngươi và Lý gia âm thầm sắp xếp người của mình lên lôi đài để loại bỏ những thiên kiêu của những gia tộc khác vì các ngươi sợ vị trí của mình ở trong thành bị lung lay”. “Còn với Đế Nguyên Quân thì các ngươi lo sợ trước thực lực của hắn, các ngươi sợ hắn sẽ khiến những tính toán, vị trí các ngươi bị lung lay? Nói chung là các ngươi không cần quan tâm đến lý lẽ mà chỉ muốn dẹp bỏ cái gai cản đường mà thôi”. “Thanh Lương các chủ?”. Bất chợt, ánh mắt thành chủ lộ rõ sự tức giận và không dấu diếm sát ý nhìn Thanh Lương các chủ rồi lên tiếng. “Ngươi không phải người trong thành thì lấy cái thá gì lên tiếng? Ngươi là cái thá gì mà có quyền lên tiếng phản bác ta?”. “Những hành động này khiến ta được mở mang tầm mắt?”. Đáp lại, Thanh Lương các chủ không một chút sợ sệt liền lên tiếng đáp lời. “Ta không ngờ, ngươi thân là chủ của một thành nhưng ngươi lại có hành động rẻ mạt như thế này? Ngươi không chỉ tự ý thay đổi luật của thiên kiêu tụ hội, dùng thế lực để can thiệp dẫn đến mất tính công bằng và bây giờ thì muốn ra tay với một tiểu bối?”. “Ta tự hỏi, ngươi có xứng với vị trí thành chủ hay không?”. “Nếu như chuyện này ta không can dự vào mà mặc kệ ngươi đối phó La gia, rồi sau đó ngươi cũng sẽ đối phó với những gia tộc khác? Có lẽ mục đích của ngươi và Lý gia chính là thâu tóm Hồng Linh thành?”. “Ăn nói hàm hồ?”. Thành chủ không nghe vào được nữa liền bộc phát khí tức Tinh Cực cảnh tầng hai của bản thân lên đến cực điểm rồi đánh ra một đạo uy áp đè nén lên người của cả hai khiến toàn thân trở nên nặng nề và hai chân dần khụy xuống. “Ngươi dám thách thức, vu cáo uy quyền của ta?”. Đón nhân uy áp nặng nề giống như đang cõng một tòa sơn nhạc ở trên vai khiến cả hai người khó khăn vô cùng nhưng cũng không vì thế mà cả hai người cứ thế mà chịu đựng. Chỉ thấy cả hai người cắn răng dốc hết toàn lực để chống đỡ nhưng cách biệt là quá to lớn nên dường như sự cố gắng của hai người trở nên vô ích. Ngay lúc cả hai tưởng chừng không thể trụ vững thêm được nữa thì đột nhiên, uy áp ở trên người không còn nặng nề như trước nữa thì nhanh chóng quay qua nhìn xung quanh thì có không ít người nhảy xuống hỗ trợ họ. Nhìn những người đứng hỗ trợ ở sau lưng hai người, sắc mặt thành chủ đã nặng thì nay càng trở nên nặng nề hơn và ánh mắt hắn nhìn về phía đám người lộ rõ sự tức giận cùng với đó là những đợt sát ý tản mát ra ngoài. “Các ngươi định chống lại ta?”. Đáp lại, đám người vẻ mặt kiên định thay nhau lên tiếng. “Thành chủ, ta nghĩ ngươi nên thu tay lại thì hơn? Ngươi đừng tưởng bản thân là thành chủ thì có thể làm được tất cả mọi chuyện và muốn gì thì được đấy, thích làm gì thì làm”. “Ngươi tưởng bọn ta không biết những hành động mờ ám giữa ngươi và Lý gia âm thầm làm ra? Chẳng qua bọn ta không muốn lên tiếng và chỉ muốn nhìn xem ngươi sẽ có phản ứng như thế nào để khiến ta cảm thấy thỏa lòng”. “Nhưng hiện tại thì ta thấy những lời nói, những hành động, những cử chỉ của ngươi cường hào, áp bức giống như thổ phỉ? Ngươi định biến Hồng Linh thành trở thành một doanh trại do ngươi cai quản?”. “Nếu như ngươi mà không cho bọn ta một câu trả lời thích đáng thì đừng trách bọn ta không nể mặt?”. “Được… Được?”. Đáp lại, thành chủ nhanh chóng thu lại uy áp của bản thân rồi chỉ tay về phía đám người rồi lên tiếng. “Những người các ngươi có gan thật lớn? Nếu đã muốn chống đối ta thì ta cũng chẳng cần phải lo nghĩ việc phải đối phó với các ngươi nữa? Nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc?”. “Ta cũng muốn nhìn xem, các ngươi dùng cách gì để chống đối ta?”. Sau đó, thành chủ quay ngoắt người rồi đạp không rời đi. “Thiên kiêu tụ hội tiếp tục đi?”. Nhìn bóng lưng thành chủ rời đi khỏi tầm mắt, La Thiên sau đó quay người nhìn về phía những người đã ra tay trợ giúp rồi lên tiếng. “Đa tạ các vị đã đứng ra hỗ trợ?”. “La gia chủ khách khí rồi, đây đều là việc mà bọn ta nên làm”. Đáp lại, đám người lắc đầu trả lời rồi sau đó đạp không đi về phía vị trí của mình. Đợi mọi chuyện dần lắng xuống, Đường Thanh Hoàng đứng ở trên cao thở dài một hơi giống như gạt bỏ được tảng đá nặng ở trong lòng rồi lớn giọng nói. “Chuyện vừa rồi chắc hẳn đã khiến mọi người không được thoải mái nên để lấy lại bầu không khí của thiên kiêu tụ hội thì ta tuyên bố vòng đấu đầu tiên kết thúc và chúc mừng những vị thiên kiêu đã vượt qua”. “Một canh giờ sau, vòng thi đấu thứ hai sẽ diễn ra và tại vòng đấu này những thiên kiêu vượt qua vòng một có thể thách đấu tranh đoạt”. - -- Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]