Chương trước
Chương sau
Ai?!
Nghe thấy tiếng cành cây gãy, đám người ngay lập tức đứng dậy rồi đưa mắt nhìn về phía tiếng động và không quên để lộ khí tức Thiên Địa cảnh của bản thân.
‘Bất cẩn quá?’. Đế Nguyên Quân biết bản thân đã bị bại lộ và việc rời khỏi đây là chuyện không thể nên hắn đành phải làm ra dáng vẻ giống như một người bình thường không hề hay biết đám người ở bên trong và không quên thả ra khí tức của mình.
Bước từng bước đi vào, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn đám người rồi khẽ cúi người, nói. “Là do ta mạo muội? Ta nghĩ không có người nào ở trong hang động tối này nên muốn đi vào để tỉnh dưỡng qua đêm. Nhưng không ngờ là có thể gặp được các vị ở đây, ta cảm thấy rất vinh hạnh”.
“...”. Dựa theo khí tức trên người hắn toát ra và nhìn trang phục chỉnh tề trông điệu bộ không giống như người bị thương thì cảm thấy nghi ngờ vô cùng. Ánh mắt họ dò xét nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt dò xét rồi lên tiếng. “Ta cảm thấy ngươi là một tên đáng ngờ? Ngươi biết nơi này là khu trung của Nam Hoang Sơn Mạch nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi không giống đến một nơi nguy hiểm?”.
“Không muốn chết thì nhanh nói mục đích của ngươi? Mục đích của ngươi là gì?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân không một chút suy nghĩ liền lên tiếng trả lời. “Mục đích của ta đến đây là để tìm kiếm cơ duyên?”.
“Tìm kiếm cơ duyên? Haha…”. Đám người kia nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng và đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt khinh thường, nói. “Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai mà dám đến đây tìm kiếm cơ duyên? Một tên Ngưng Hải cảnh nhỏ bé như ngươi thì làm được gì?”.
“Ta thì thấy ngươi đến đây không phải vì tìm kiếm cơ duyên mà đang âm mưu chuyện gì đó? Ngươi thấy ta nói có đúng không”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn đám người lúc này lộ ra vẻ không được thoải mái, đáp. “Những gì ta cần nói thì ta đều đã nói? Còn việc các vị có tin lời của ta hay không thì ta chẳng quan tâm?”.
“Và nếu các người không muốn ta ở lại thì ta cũng chẳng có lý do gì nữa? Cáo từ”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân chẳng thèm quan tâm đám người kia nghĩ gì mà trực tiếp quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng khi hắn vừa bước được một bước thì đột nhiên, một tiếng quát lớn từ sau lưng truyền lại cùng với đó là một bóng người đang lao thẳng về phía hắn và mạnh tay đánh tới. “Muốn đi? Đừng có mơ?”.
Cảm nhận thấy nguy hiểm, Đế Nguyên Quân nhanh chóng lách người tránh qua một bên rồi lên tiếng. “Các ngươi không muốn ta ở lại rồi còn muốn đuổi đánh? Ở đâu ra cái đạo lý đó?”.
“Ngươi còn xảo biện?”. Đám người đứng ở ngoài xa cảm thấy Đế Nguyên Quân không vừa mắt nên phát lực xông thẳng về phía hắn với dáng vẻ không mấy lương thiện, nói. “Nếu như ngươi không nói rõ mục đích thì đừng mong toàn mạng rời khỏi đây?”.
“Tất cả xông lên, đánh hắn”.
Lời nói vừa dứt, mười tên Thiên Địa cảnh xúm lại đánh tới và trong số bọn chúng không có một ai có ý định nương tay. Biết bản thân không thể chống đỡ nhiều người cùng lúc, Đế Nguyên Quân cắn răng ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Hắn mặc kệ đám người đánh đập bản thân như thế nào đi chăng nữa nhưng hắn vẫn nhất quyết giữ lại thực lực của bản thân. Và thông qua kẽ hở, hai mắt Đế Nguyên Quân tràn đầy sự tức giận và sát ý dạt dào nhìn từng quyền từng cước đám người đánh xuống.
Ngay sau khi đánh một trận sảng khoái, đám người nhìn Đế Nguyên Quân nằm bất động trên vũng máu thì thở phào một hơi nghe sảng khoái vô cùng. “Đúng là thoải mái? Đánh đám hung thú kia nhiều quá khiến ta quên đi cảm giác đánh một người khác là như thế nào?”.
“Đúng thế thật, tính ra thì ta ở Nam Hoang Sơn Mạch này cũng đã một năm rồi nên khi nhìn thấy tên này khiến ta cảm thấy không được thoải mái”.
“Ta nãy giờ ra tay hơi nặng và khiến tên này bán sống bán chết? Các ngươi có nghĩ hắn ta là đệ tử của tông môn hay gia tộc lớn nào không? Nếu như họ phát hiện ta là người đánh chết hắn thì chuyện sẽ rất phiền phức”.
“Ngươi suy nghĩ quá làm gì? Ngươi có thấy đệ tử thiên kiêu nào đi ra ngoài mà không có người đi theo không? Ta thấy tên này chỉ là một tên tán tu bình thường mà thôi?”.
“Nếu hắn ta là tán tu và những lời nói của hắn đều là sự thật thì khi ta đánh hắn nặng như vậy có phải sai quá rồi không?”.
“Sai sai cái gì? Ngươi nghĩ tu chân giới này tươi đẹp đến mức đó sao?”.
“Cho dù lời hắn ta nói đúng thì đã sao? Dù gì thì hắn ta cũng chỉ là một tán tu nhỏ bén và nếu như hắn có chết đi thì có người để ý?”.
“Ngươi đừng quên, nơi này chính là Nam Hoang Sơn Mạch?”.
“Đúng vậy, một nơi nguy hiểm như thế này thì ai cũng chăm chăm đến tính mạng của bản thân chứ có ai để ý đến cái chết của một tên tán tu chứ?”.
“Đúng thật. Haha…”.
“Vậy ta bây giờ phải xử lý hắn như thế nào? Nếu như giết hắn thì dễ quá”.
“Ta cũng thấy thế? Chi bằng ta giữ hắn ở lại đây một thời gian để ta luyện tay luyện chân?”.
“Haha… Một ý hay? Cứ ném hắn ta ở trong hang động, nếu muốn trở thành miếng thịt ở trong miệng đám hung thú thì mặc hắn bỏ chạy. Còn nếu hắn muốn sống thì phải ngoan ngoãn ở lại đây để ta luyện quyền?”.
“Nghe thì có vẻ rất tàn độc nhưng rất hợp ý ta?”.
“...”. Nghe thấy đám người bàn tán rôm rả về việc biến hắn trở thành một bao cát. Đế Nguyên Quân nằm bất động trên vũng máu đột nhiên trừng mắt, ánh mắt hắn căm phẫn nhìn chúng giống như muốn ăn tươi nuốt sống. Ẩn sâu trong ánh mắt, Đế Nguyên Quân đã xem đám người này là một người chết. ‘Ta muốn nhìn xem? Các ngươi còn phấn khích được đến bao giờ? Các ngươi tốt nhất đừng để ta có cơ hội? Bằng không ta sẽ dày vò, hành hạ các ngươi muốn chết cũng không được mà muốn sống cũng không xong?’.
Dần dần, thời gian từng ngày trôi qua. Bị mười tên này bắt nhốt ở trong hang động đã gần mười ngày và vào buổi tối mỗi ngày, Đế Nguyên Quân không chỉ bị bọn chúng xúm lại đánh một trận thậm tệ mà chúng còn tàn ác đến mức cắt đứt gân tay gân chân khiến hắn muốn nhúc nhích hay phản kháng là một điều không thể.
Nếu như Đế Nguyên Quân chỉ là một người bình thường thì sớm đã bị bọn chúng đánh chết. Dựa vào huyết hải dồi dào cùng với điểm sáng Huyết Đế Mộc hỗ trợ hồi phục, những thương thế trên người hắn dần trở nên tốt hơn nhưng những vết bầm tím và những miệng vết thương xếp chồng lên nhau khiến việc hồi phục đã khó thì nay lại càng khó hơn.
Đau đớn là thế nhưng suốt thời gian này, Đế Nguyên Quân bị đám người đánh một cách thậm tệ nhưng từ đâu cho đến cuối thì hắn chưa lần nào kêu lên một tiếng đau đớn. Bên cạnh việc bị đánh liên tục, Đế Nguyên Quân cũng nhân cơ hội đó để tôi luyện lại nhục thân và giúp gia tăng huyết hải.
Và cũng trong thời gian bị đám người kia giam giữ, Đế Nguyên Quân thông qua những cuộc trò chuyện, những lần chúng cười đùa rôm rả thì nghe thấy được một vài tin tức về cơ duyên ở gần đây.
Chịu đựng bị tra tấn và bị đánh đập thêm mấy ngày, Đế Nguyên Quân cuối cùng cũng đã chờ đợi được cơ hội. Giống như thường lệ, đám người kia thường cách hai ba ngày thì sẽ chia ra nhóm hai ba người thay phiên nhau đi ra ngoài để tìm kiếm và nghe ngóng thông tin nhưng đến ngày hôm nay.
Đám người kia giống như vừa nghe thấy được một tin tức tốt nào đó nên đã rời đi từ khi trời còn chưa sáng và chỉ để lại một tên đứng canh ở trong hang động. Vừa ngăn Đế Nguyên Quân tìm cơ hội trốn thoát và cũng để bảo vệ những bảo vật mà bọn chúng cướp đoạt được ở bên ngoài.
Sau khi đám người kia rời đi, tên đứng ở lại chán ngán ngồi ở ngoài xa nhìn Đế Nguyên Quân nằm bất động trên nền đất thì lộ ra vẻ tức giận, quát. “Bọn khốn kiếp, tại sao chúng lại để ta ở lại đây? Còn bản thân chúng thì đi ra ngoài tận hưởng cảm giác đánh giết, cướp đoạt?”.
“Tất cả là tại ngươi, kể từ ngày tên khốn kiếp nhà ngươi đến đây thì ta phải đón nhận công việc canh gác ở nơi này. Ta thân là Thiên Địa cảnh mà phải bảo vệ một tên tàn phế giống như ngươi?”.
Ánh mắt hắn ta hậm hực nhìn Đế Nguyên Quân và từng bước tiến lại gần. Sau đó, hắn mạnh tay nắm lấy tóc Đế Nguyên Quân rồi xách mạnh lên cao một cái kéo hắn đứng dậy rồi mạnh tay đánh vào bụng một cái và vừa quát lớn. “Là tại tên khốn kiếp nhà ngươi?”.
Bị đánh liên tiếp mấy cái vào bụng khiến máu tươi trên khóe miệng hắn không ngừng chảy ra nhưng Đế Nguyên Quân từ đầu đến cuối đều không thể hiện dáng vẻ đau đớn mà thay vào đó là một ánh mắt đầy sự khinh thường và một nụ cười nhàn nhạt ở trên khóe miệng.
Nhìn thấy điệu bộ của Đế Nguyên Quân càng khiến hắn ta trở nên điên loạn và ra tay ngày càng nặng hơn. Hắn liên tiếp đánh ra mười quyền đánh xuống bụng Đế Nguyên Quân và tức giận quát. “Ngươi cười cái gì? Ngươi cười cái gì?”.
“Tên tàn phế khốn kiếp, ngươi nhìn ta đáng cười như vậy sao? Ta đánh chết ngươi… Ta đánh chết ngươi?”.
Chịu liên tiếp từng quyền vào người nhưng Đế Nguyên Quân từ đầu đến cuối lại chưa từng kêu lên một tiếng mà thay vào đó là cười lớn một tiếng rồi sau đó nhổ một bãi máu lên mặt tên kia rồi lên tiếng. “Đúng, ta khinh thường nên mới cười ngươi? Ngươi trong mắt ta hay là trong mắt đám người kia đều giống nhau? Ngươi là Thiên Địa cảnh thì sao? Trong mắt ta thì ngươi chắc khác gì một con chó của đám người đó?”.
“Ngươi chỉ là một con chó canh cửa yếu kém, phế vật trong mắt chúng mà thôi? Ngươi chỉ xứng ở đây canh gác một tên tàn phế như ta thì ngươi con tệ hại hơn cả một con chó?”.
“...”. Bị khiêu khích và nhục mạ, hai mắt hắn ta lúc này đã không giấu được lửa giận của bản thân nữa liền nhìn Đế Nguyên Quán như muốn đay nghiến, như muốn ăn tươi nuốt sống, quát. “Ta giết ngươi?”.
Ngay khi hắn ta vừa định ra tay và có ý định giết người thì Đế Nguyên Quân đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm tên đó rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Chỉ dựa vào ngươi mà muốn giết ta? Đúng là mơ tưởng?”.
“Ngươi nói gì?”. Tên kia tức giận cắn răng rống lớn một tiếng.
“Ta nói?”. Đế Nguyên Quân cười hằn một tiếng rồi lạnh giọng nói. “Ngươi không nên ở lại đây một mình?”.
Son Doan
ra them di xep oi dang hay
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.