Chương trước
Chương sau
Ta chỉ mong là ngươi đừng chết quá sớm?!
Đứng ở dưới diễn võ trường, ánh mắt Đế Nguyên Quân liếc nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm thứ gì đó nhưng hắn chẳng hề phát hiện được gì cả. Đứng chen chúc giữa dòng người, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía vị trí trên cao và lão giả đang ngồi tọa trấn ở trên đó thì khẽ nhíu mày.
“Thật không ngờ, lão già này xuất thân từ một tứ phẩm tông môn mà lại mang trên mình cổ khí tức cường đại này?”. Đế Nguyên Quân nhìn lão với ánh mắt đánh giá thốt ra. “Thiên Địa cảnh đỉnh lại có thể sánh ngang được với Tinh Cực cảnh, quả là một người có thực lực đáng sợ?”.
“Ta thật sự rất tò mò, không biết tông môn này thật sự là tứ cấp hay là tam cấp tông môn đây?”.
Gần một nén hương sau!
Lão giả đứng ở trên cao rồi vung mạnh cánh tay một cái và bắn ra một cổ khí tức bao trùm lấy diễn võ trường khiến đám người đứng ở phía bên dưới cảm nhận được mức độ nặng nề ngay lập tức.
Cảm nhận uy áp đè nén đang ngày một tăng lên, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn lên thì khẽ nhíu mày. Tuy cảnh giới của lão giả kia là Thiên Địa cảnh đỉnh nhưng uy áp lại có thể sánh ngang được với Tinh Cực cảnh. Và tuy thực lực của hắn hiện tại đã tăng lên không ít nhưng cổ uy áp này vẫn đủ để khiến hắn cảm thấy có chút nặng nề.
Thời gian dần trôi qua, uy áp đè xuống ngày một tăng lên và đám người đang liên tục ngã xuống. Ban đầu, hơn một vạn người đến tham dự nhưng chưa đến ba tức hô hấp thì con số này đã giảm xuống chỉ còn hơn một ngàn người.
Và với uy áp đang dần tăng lên một cách chóng mặt của lão giả thì đám người phía bên dưới phải đón nhận sự chèn ép là rất lớn. Bọn họ cắn răng, sử dụng đan dược, họ cố gắng để có thể chống đỡ lâu nhất có thể. Nhưng…
Uy áp đè nén đã sớm vượt qua Thiên Địa cảnh và đang không ngừng tăng lên, Thiên Địa cảnh tầng một, tầng hai,... rồi đến tầng năm, tầng sáu. Rất nhanh, đám người phía bên dưới không chịu đựng được nữa mà thay nhau ngã xuống.
Khi thấy số lượng vừa đủ để qua vòng, Thập Vân Đào nhanh chóng thu lại uy áp của bản thân và ném xuống từng mai đan dược hồi phục cho đám người. Với dược lực khủng bố lan tỏa, tất cả mọi đau nhức, mọi mệt mỏi, mọi hao tổn trên người họ dần biến mất và thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm mà thoải mái vô cùng.
“Dúng Huyền cấp thượng phẩm đan dược hồi phục?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn lão giả, thốt ra. “Ngạn Tương Môn này thật biết đầu tư?”.
Vòng thứ hai bắt đầu, Lão giả vung tay đánh ra một đạo chân nguyên hóa hình thành những văn tự bay lơ lửng trên không trung và lên tiếng. “Các ngươi bây giờ đã hồi phục hết thì vòng thứ hai cũng nên bắt đầu?”.
“Trong vòng một canh giờ, các ngươi phải tham ngộ được đoạn văn tự này và ta sẽ chọn ra tám người có khả năng cảm ngộ nhanh nhất và phát huy được nhiều khả năng của nó nhất để tiến vào vòng thứ ba”.
“Bắt đầu đi?”.
Ngẩng đầu nhìn đoạn văn tự, Đế Nguyên Quân khóe miệng lẩm nhẩm đọc theo thì bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói. “Đây là một bộ kiếm pháp tàn khuyết? Khả năng cao là Địa cấp kiếm pháp nhưng hiện tại thì cao lắm cũng chỉ phát ra được không đến hai thành?”.
Đưa mắt nhìn biểu cảm cuống cuồng của đám người, Đế Nguyên Quân cười khẩy một tiếng rồi nhắm mắt và bắt đầu cảm ngộ. Dần dần, ở trong đầu hắn hiện lên một đạo thân ảnh với trên tay là một thanh trường kiếm dài đang thi triển đoạn kiếm chiêu đó.
Với khả năng sử dụng kiếm thông thạo trước kia, Đế Nguyên Quân hoàn toàn cảm ngộ nó chỉ trong một thời gian ngắn. Nhưng hắn cũng chẳng gấp gáp tỉnh dậy mà tiếp tục diễn hóa những phần kiếm chiêu còn lại.
Tuy ban đầu vẫn còn cảm thấy có một chúng gượng gượng nhưng trong tiềm thức của hắn đã thi triển không biết bao nhiêu lần. Mặc dù không biết bộ kiếm pháp đó lúc hoàn chỉnh sẽ có uy lực mạnh như thế nào và thi triển ra sao. Nhưng Đế Nguyên Quân dựa vào khả năng tham ngộ siêu việt đã mừng tượng được những phần còn thiếu của bộ kiếm pháp.
Biết là kiếm pháp hắn nghĩ ra sẽ khác biệt so với bộ kiếm pháp hoàn chỉnh nhưng uy lực của nó phát ra cũng phải một chín một mười.
Thời gian kết thúc, lão giả đứng ở trên cao dương mắt nhìn xuống lên tiếng. “Các ngươi đồng thời thi triển đoạn văn tự thành kiếm chiêu? Ta sẽ dựa vào đó để mà đánh giá khả năng của các ngươi?”.
Nhìn đám người dần thi triển kiếm chiêu vừa tham ngộ, Đế Nguyên Quân có chút bất ngờ khi Lạc Tuyết Dung đã có thể thi triển được một phần da lông ở bên ngoài. Nhưng chỉ với chừng đó vẫn là chưa đủ để có thể sánh được với những thiên kiêu khác.
Bọn họ tuy cũng chỉ mới cảm nhận được da lông ở bên ngoài nhưng mức độ thành thục và uyển chuyển của kiếm chiêu tốt hơn Lạc Tuyết Dung không chỉ một thành.
Lần lượt, từng người thi triển nối tiếp nhau cho đến lúc gần cuối và tới lượt hắn đứng ra thực hiện. Thông qua việc nhìn đám người kia tung ra kiếm chiêu thì hắn đã mừng tượng ra được khả năng của tất cả và hắn thi triển kiếm chiêu bị hạn chế đi rất nhiều. Nhưng chỉ với chừng đó cũng đủ để khiến hắn lọt vào tám vị trí thông qua.
Từng đạo kiếm chiêu tung ra thanh mảnh, trông nhẹ nhàng nhưng bao hàm ở trong đó là kiếm khí mãnh liệt giống như sóng vỗ khiến Thập Vân Đào kinh ngạc không thôi.
Lão tuy biết Thanh Lan thành có mười người được xem là đệ nhất thiên kiêu nhưng bảy trong số mười người kia thể hiện lại không đủ để khiến lão giả cảm thấy hứng thú. Và mãi cho đến khi Đế Nguyên Quân vung kiếm thì hai mắt lão mới dần sáng lên, lão không ngờ được là ở Thanh Lan thành lại có người có thiên phú luyện kiếm như vậy?
Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân vung kiếm, Lạc Tuyết Dung đứng ở ngoài xa nhìn hắn thì khẽ thít chặt tay lại. Cô đáng lý gặp lại hắn thì nên cảm thấy vui mừng nhưng cô cũng biết việc hắn xuất hiện ở đây không phải vì danh ngạch mà vì người đang đứng ở bên cạnh cô “Mạc Anh Nghiêm”.
Cô thật sự không muốn trận chiến giữa hai người sẽ diễn ra vì cô biết rõ thực lực và sự quyết đoán của Đế Nguyên Quân như thế nào. Cô tuy không biết Mạc Anh Nghiêm đã làm gì và bị hắn xem như kẻ thù nhưng cô hiểu rõ, đã là kẻ thù của hắn thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Kiếm chiêu kết thúc, Đế Nguyên Quân dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Lạc Tuyết Dung nhưng hắn cũng chẳng để tâm đến bởi vì cả hai người không thân thiết đến mức đó và mục tiêu của hắn chỉ có mỗi Mạc Anh Nghiêm mà thôi.
Vòng thứ hai kết thúc, giống như những gì Đế Nguyên Quân suy đoán. Trong số tám người vượt qua được vòng thứ hai đa phần là những thiên kiêu có cấp bậc và hắn. Đứng ở phía đối diện, ánh mắt Lạc Tuyết Dung lâu lâu nhìn qua Đế Nguyên Quân mà trên gương mặt lo lắng vô cùng.
Mạc Anh Nghiêm đứng ở bên cạnh thấy thế thì cảm thấy có chuyện gì đó. Vô tình, hắn đưa mắt nhìn theo Lạc Tuyết Dung thì thấy một dáng người cao ráo đứng ở phía bên kia thì khẽ cau mày.
“Người này trông có phần quen mắt? Không biết ta và hắn đã từng gặp nhau?”. Mạc Anh Nghiêm vẻ mặt suy nghĩ thốt ra. “Rốt cuộc hắn cùng Tuyết Dung đã xảy ra chuyện gì?”.
Vòng cuối cùng nhanh chóng diễn ra, theo thứ tự sắp xếp thì người bắt đầu thi đấu đầu tiên là cặp đấu của Mạc Anh Nghiêm và một đệ tử thiên kiêu của Hạng gia. Tuy thực lực của hai người có phần nghiêng về so với thiên kiêu Hạng gia nhưng vị trí của hai người ở trên thiên kiêu bảng thì Mạc Anh Nghiêm mạnh hơn một bậc.
Và giữa hai người đó ngấm ngầm đố kỵ và ganh ghét lẫn nhau. Khác với dáng vẻ đạo mạo và tự tin của Mạc Anh Nghiêm, thiên kiêu Hạng gia vẻ mặt có phàn tức tối và không phục nhìn Mạc Anh Nghiêm.
Xét về cảnh giới thì hai người ngang bằng nhưng thực lực của Mạc Anh Nghiêm lại yếu hơn nhưng hắt ta dựa vào thanh trường thương đó để ngộ ra được một phần thương ý nên sự hơn kém giữa hai người đã bị thu hẹp.
Trong lần diễn ra thiên kiêu tuyển lần trước, cả hai người đã gặp nhau ở trên lôi đài và Mạc Anh Nghiêm dựa vào thanh trường thương và kiếm ý nên mới giành được phần thắng xuýt xoa như vậy. Và tất nhiên, thiên kiêu Hạng gia cảm thấy không phục và hắn nghĩ bản thân sở hữu được một thanh vũ khí như thế thì Mạc Anh Nghiêm đâu phải đối thủ của hắn.
Đứng đối diện ở trên lôi đài, Mạc Anh Nghiêm dáng vẻ tự tin đưa tay thi lễ, nói. “Hạng Thanh huynh, ta lại gặp nhau? Thực lực của Hạng Thanh huynh rất mạnh và ta phải công nhận vào điều đó”.
“Vậy nên trận chiến này ta sẽ không giữ lại mà toàn lực để tấn công. Mong Hạng Thanh huynh để ý?”.
“Mạc Anh Nghiêm?”. Thiên kiêu Hạng gia trừng mắt nhìn Mạc Anh Nghiêm với vẻ mặt tức tối thốt ra. “Ngươi chỉ biết dựa vào thanh trường thương mới có thể thắng ta? Ngươi nghĩ ngươi có thể sánh với ta khi không có thanh trường thương đó?”.
“Ta lần này sẽ không giống như lần trước, ta sẽ khiến ngươi phải cúi đầu trước thực lực của ta chứ không phải vì thanh trường thương trong tay ngươi mà lấy làm vinh?”.
Lời nói vừa dứt, cả hai người không hẹn mà đồng thời bùng phát toàn bộ khí tức của bản thân và giẫm mạnh chân xông lên. Trong ánh mắt của hai người dần hiện lên chiêu thức đánh tới và xem lẫn ở trong đó là một lượng sát ý dạt dào khiến người khác phải giật mình.
- --
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.