Chương trước
Chương sau
Con mẹ nó, đây là hắn ta cố tình?!
Huyết Hùng đánh tới rồi, nhanh chạy, chạy đi?!
Vẻ mặt đám người hốt hoảng, thất thanh la lớn. Ngay khi họ định quay người bỏ chạy thì đột nhiêu, ở sau lưng truyền đến một cái cảm giác khiến họ cảm thấy rùng mình và cực kỳ nguy hiểm.
Ngoái đầu nhìn lại, đám người nhìn thấy Huyết Hùng từ từ đưa tay lên cao rồi đập mạnh xuống một cái liền khiến khu vực xung quanh rung lên kịch liệt. Cùng với đó là một cổ uy áp nặng nề đè nén khiến đám người khó lòng mà chống đỡ được.
Cảm thấy cơ thể nặng nề, đám người gồng mình để cố gắng để bỏ chạy nhưng dường như có thứ gì đó đang giữ chân họ ở lại. Đám người vẻ mặt kinh hãi thốt ra. “Khốn kiếp, sao ta không thể di chuyển được thế này?”.
“Nhanh cử động đi? Nhanh…”.
“Còn không chạy thì ta chắc chắn sẽ bị nó giết chết?”.
“...”.
Cho dù đám người hét lớn thất thanh và cố gồng hết toàn bộ sức lực để bỏ chạy nhưng mọi thứ đều là chuyện vô nghĩa. Bất chợt, một làn gió lạnh cùng một đạo thân ảnh nhảy vút qua đầu họ, cùng với đó là một cánh tay to lớn và nặng nề vung mạnh một cái khiến đám người bị đánh bay ra xa.
Phốc!
Liên tiếp, khóe miệng đám người không giữ được mà phun ra từng ngụm huyết lớn. Mặc dù công kích vừa rồi của Huyết Hùng không đủ mạnh để đánh gục đám người nhưng nó lại đủ để khiến họ bị trọng thương không hè nhẹ.
Cảm giác mọi thứ trước mắt giống như sụp đổ, đám người nằm la liệt dưới nền đất ngẩng đầu nhìn về phía Huyết Hùng thì bất chợt run lên một tiếng. “Khốn kiếp thật chứ? Biết thế ta đã không đi theo hắn ta?”.
“Đúng là xui xẻo, ban đầu ta đã có cảm giác gì đó rất lạ nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này? Bây giờ bị Huyết Hùng nhắm đến thì ta chỉ có một con đường chết mà thôi?”.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi gồng mình đứng dậy, hắn đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Huyết Hùng đang từng bước tiến lại gần thì lộ ra vẻ ngưng trọng và cảm thấy nguy hiểm vô cùng. “Bây giờ mà còn nằm than vãn ở đó thì ta chắc chắn sẽ chết? Biết Huyết Hùng có thực lực rất mạnh nhưng ta cũng không thể vì sợ mà không dám đánh cùng với nó một trận?”.
“Chỉ cần trận chiến tạo ra những tiếng động lớn thì ta tin chắc những người đứng ở dưới chân núi cảm nhận được sẽ đi lên trợ giúp?”.
“Đúng thế, chỉ cần ta làm ra những tiếng động lớn thì họ sẽ cảm ứng được thôi?”.
“Nào, ta không thể nằm chờ chết ở đây được? Không phải các ngươi cũng muốn tham dự thiên kiêu tụ hội hay sao? Nếu như chết ở đây thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa, chính vì thế ta phải đứng dậy. Nếu như không thắng được thì ít nhất phải khiến nó bị thương?”.
“...”.
Đứng nhìn ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía đám người thì không khỏi lắc đầu, trên gương mặt hắn nở một nụ cười khinh thường, nói. “Đám người này cỏ biết suy nghĩ không vậy? Cần gì phải làm quá mọi chuyện lên trong khi chỉ cần cho một người chạy xuống bên dưới báo tin? Chẳng phải như thế sẽ nhanh hơn sao?”.
“Nhưng mà như thế lại hay, chỉ cần đám người thu hút được Huyết Hùng và khiến nó trở nên điên cuồng thì lúc đó ta sẽ ra tay. Như thế sẽ tránh được không ít rắc rồi?”.
Quay lại với trận chiến, bảy người đồng lòng đứng dậy. Họ rút ra vũ khí của mình chỉ về phía Huyết Hùng rồi hùng hổ xông lên, tuy trong thâm tâm họ lúc này đang rất sợ hãi nhưng lúc này họ đã không còn con đường lui nữa rồi.
Đúng như những gì mà họ vừa nói ban nãy, đầy Huyết Hùng này là một loại hung thú cực kỳ nguy hiểm vì tính hiếu chiến và say máu của nó là rất lớn. Chỉ dựa vào việc họ để ý đến gốc linh dược thì cũng đã khiến nó cảm thấy rất tức giận. Nhìn dáng vẻ và ánh mắt của nó hiện tại trông không giống như sẽ buông tha cho họ.
Chẳng còn cách nào khác nữa, đám người chỉ còn một cách là xông lên tấn công nó một cách trực diện. Như thế không những khiến họ được chủ động cũng như thể hiện thực lực của họ không hề thua kém gì nó.
Liên tiếp, đám người cắn răng tung ra không biết bao nhiêu là chiêu thức đánh tới. Nhưng vì họ lúc này chiến mà giống như không chiến, đánh mà không giống như đang đánh. Họ vì quá lo lắng, sợ hãi trước Huyết Hùng nên những đợt công kích của họ toàn là lỗ hổng và tràn đầy thiếu sót.
Không chỉ Đế Nguyên Quân nhìn thấy như thế mà ngay cả đầu Huyết Hùng chưa sản sinh ra linh trí nhưng nó cũng phần nào cảm nhận được công kích của đám người chẳng khác gì những tên hề, họ chỉ biết tấn công điên cuồng mà không nhận ra công kích của bản thân lại không thể khiến nó cảm thấy áp lực.
Rống!
Bất chợt, Huyết Hùng ngẩng đầu lên cao rồi rống lớn một tiếng, sau đó nó xoay người vung mạnh tay một cái liền đánh bay đám người ra xa.
Quá sợ hãi, ánh mắt đám người nhìn Huyết Hùng đầy sự kinh hãi và không còn một chút chiến ý nào nữa. “Không thể nào? Công kích của ta từ trước đến giờ hoàn toàn không thể làm được gì nó? Chuyện này không thể nào xảy ra được?”.
“So về thực lực thì nó chỉ mạnh hơn tam cấp đỉnh phong hung thú khác một chút. Lúc trước ta chẳng phải đối đầu với đám hung thú tam cấp khác dễ dàng hơn sao? Tại sao ta đối đầu với Huyết Hùng lại không thể làm gì được nó?”.
“Chết rồi, chết rồi…. Mọi chuyện kết thúc rồi?”.
“...”.
Nhìn đám người nhanh chóng nhụt chí, Đế Nguyên Quân lắc đầu thở dài một hơi, thầm nói. “Đám người này có thật sự là thiên kiêu của Thanh Lan thành không vậy? Tuy họ có chút thực lực nhưng như thế này cũng quá tệ rồi? Đạo tâm yếu đuối, kinh nghiệm thì còn quá nhiều thiếu sót?”.
“Với trình độ như thế này mà muốn hớt tay trên với ta sao? Đúng là không biết lượng sức?”.
Nhìn đầu Huyết Hùng đang từng bước tiến về phía đám người, Đế Nguyên Quân nhíu mày, nói. “Như thế này thì không giống với mục đích của ta? Đám người này không thể bị giết chết sớm như vậy được?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân vươn tay lấy một cành cây khô ở dưới đất rồi âm thầm nhìn về phía Huyết Hùng. Chỉ thấy hắn vuốt nhẹ đầu ngón tay lên cành cây không đồng thời truyền vào đó một lượng lớn chân nguyên cũng như kiếm khí của mình một cách cẩn thận và âm thầm.
Sau đó, Đế Nguyên Quân dùng tinh thần lực điều khiển cành cây âm thầm đi vòng ra sau lưng Huyết Hùng rồi toàn lực đánh ra một cái. Nhìn cành cây khô mềm yếu dễ gãy nhưng khi được chân nguyên và kiếm khí Đế Nguyên Quân truyền vào thì cứng chắc à sắc bén vô cùng.
Chỉ thấy nó bay lướt nhanh trong gió rồi mạnh mẽ đâm sâu vào sau lưng Huyết Hùng một cách âm thầm mà ngay cả nó cũng không hề phát hiện. Quá đau đớn, Huyết Hùng rống lớn một tiếng rồi mạnh mẽ xoay người đồng thời vung mạnh hai tay như muốn phòng ngừa Đế Nguyên quân đánh lén.
Đám người sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh hãi, với công kích của họ từ đầu đến giờ đều bị Huyết Hùng ngăn lại một cách dễ dàng, thậm chí họ còn không thể khiến nó bị thương dù chỉ một lần. Nhưng trái lại, họ lúc này nhìn thấy một cành cây không trông rất dễ gãy lại cắm sâu vào trong lưng Huyết Hùng thì không khỏi rùng mình một cái.
Họ tuy không biết ai đã âm thầm ra tay cứu họ một mạng và cũng cho họ nhìn thấy việc khiến Huyết Hùng bị thương không phải là chuyện quá khó. Vực dậy chiến ý của bản thân, đám người đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái. Sau đó họ đồng thời đứng dậy và chớp lấy thời cơ Huyết Hùng không để ý liền xông lên.
Họ dương kiếm, múa đao, đâm thương mạnh về phía sau lưng Huyết Hùng với một kích toàn lực. Nhưng cũng chính vì sát ý cũng như khí lực họ phát ra là quá rõ ràng nên đầu Huyết Hùng rất dễ liền phát hiện. Chỉ thấy nó ngoái đầu nhìn về phía đám người rồi rống lớn một tiếng và bắn ra một đạo công kích bằng sóng ba động để ngăn cản công kích của đám người. Trông nó lúc này đang cực kỳ tức giận và ánh mắt nồng nặc sát ý nhìn chằm chằm đám người giống như muốn ăn tươi nuốt sống họ.
Nhìn công kích bị ngăn lại, đám người cắn răng dốc hết toàn bộ sức lực rồi hét lớn một tiếng. “Toàn lực tấn công? Ta không tin nó có thể đồng thời chống lại tất cả?”.
Đứng nhìn đám người và Huyết Hùng giao phong kích liệt, Đế Nguyên Quân đứng nhìn ở bên ngoài cảm thấy thích thú vô cùng. Hắn bất chợt nở một nụ cười lạnh, nói. “Phải như thế này mới đúng chứ?”.
“Nhìn dáng vẻ của hai bên thì chắc không ai muốn bị yếu thế trong lần công kích này đâu? Nên đây chính là cơ hội để ta ngư ông đắc lợi?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân nhàn nhã ở sau mỏm đá đi ra, hắn đi về phía Huyết Linh Thảo rồi từ từ đưa tay ngắt bỏ nó rồi ném vào trong nhẫn trữ vật. Sau đó, Đế Nguyên Quan liếc mắt nhìn về phía đám người rồi cười nhẹ một tiếng rồi đưa tay lên ra hiệu.
Cùng lúc này, đám người đang kịch liệt đông công thì thấy Đế Nguyên Quân đang thập thò ở sau lưng Huyết Hùng. Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân hiện tại cùng với hành động đưa tay lên của hắn giống như đang nói lời cảm ơn thì đám người ngay lập thốt ra. “Tên khốn kiếp nhà ngươi?”.
“Ta thề sẽ băm ngươi ra thành trăm, thành ngàn mảnh mới có thể hả dạ?”.
“Ta cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ bỏ qua? Tên khốn kiếp, ngươi cứ đợi đấy?”.
“...”.
Nhìn đám người đang chửi ẩm lên, Đế Nguyên Quân tay phải đưa lên khẽ gỡ mặt nạ để lộ khóe miệng đang cười khinh thường của hắn và đang lẩm nhẩm không nói nên lời rồi sau đó biến mất ngay trước mắt họ.
Nhìn khẩu hình miệng Đế Nguyên Quân, đám người dường như hiểu được lời nói của hắn. “Các ngươi muốn trách thì tự trách bản thân đi? Muốn thực hiện ở sau lưng ta? Các ngươi còn kém lắm?”.
“Đúng là gậy ông đập lưng ông?”.
Không thể tin được vào những gì vừa xảy ra, đạo tâm đám người dường như xuất hiện vết nứt nên khóe miệng phun ra một ngụm huyết lớn rồi khí tức trên người nhanh chóng giảm xuống và bị Huyết Hùng một kích đánh bay ra xa rồi lăn mấy chục vòng trên đất và cuối cùng là lăn xuống khỏi đỉnh núi, rơi thẳng xuống đất.
Còn đầu Huyết Hùng sau khi phát hiện Huyết Linh Thảo bị lấy cắp thì nó cực kỳ tức giận và nó rời khỏi đỉnh núi và đi lùng sục khắp nơi để tìm kiếm. Nhưng nó đâu có biết là Đế Nguyên Quân sau khi lấy được linh dược thì hắn đã rời khỏi và đi đến ngọn nói ở gần đó.
Kể từ lúc Huyết Hùng hạ sơn để tìm kiếm và đuổi giết người đã trộm đi Huyết Linh Thảo nó dày công bảo vệ và chờ đợi. Nó dường như không mấy quan tâm đối phương bất kể là ai mà đại khai sát giới, tàn sát không ít hung thú.
Đám người đứng ở phía bên dưới chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra khi bảy người kia rơi từ trên đỉnh xuống và lâm vào cơn mê man. Cho đến khi họ nghe thấy những tiếng động lớn cùng với cổ khí tức mạnh mẽ của Huyết Hùng thì mới cấp tốc rời khỏi đây và quay trở về thành.
Cũng trong thời điểm này, đám người mới truyền tai nhau thêm một chuyện có một tên nam tử trẻ tuổi mang mặt nạ vô diện thần bí một kích đánh bay mười người và âm mưu đoạt bảo, tính toán trước bảy vị thiên kiêu của Thanh Lan thành.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.