Tinh Cực cảnh cường giả?! Đế Nguyên Quân sắc mặt âm trầm và ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè nhìn Tưởng Thương Hàn. Ban đầu, sau khi hắn nghe Lã Nhật Doanh và Chu Tiểu Thiến kể lại thì hắn chỉ nghĩ vị khách quý mà Vương gia nói đến cũng chỉ là một vị Thiên Địa cảnh nào đó mà thôi. Một phần là vì thông tin mà hai người kia mang về quá ít nên hắn không thể ngờ vị khách quý của Vương gia lại là một cường giả có cảnh giới cao như thế này. Và thực lực của hai bên quá chênh lệch nên hắn bây giờ cũng vô phương chống đỡ. Đứng trên đấu võ trường, Hứa Tiểu Kiều toàn thân run rẩy một cách kịch liệt. Mặc dù ý thức cô lúc này đã bị cỗ uy áp khủng bố chấn động đến mức ý thức sắp không còn tỉnh táo nữa nhưng cô vẫn một mực chịu đựng. Dần dần, cỗ uy áp đè xuống càng ngày càng mạnh và khiến cho Hứa Tiểu Kiều khó lòng mà chịu đựng được. Hứa Tiểu Kiều hai tay nắm chặt chuôi kiếm rồi chống mũi kiếm xuống để cố giữ vững cơ thể nhưng cổ uy áp quá mạnh nên sức lực của cô càng ngày càng hao tổn. Ngay lúc bản thân gần như không thể chống cự được nữa thì bất chợt, trong đầu Hứa Tiểu Kiều nhớ lại những gì mà Đế Nguyên Quân đã từng nói trước khi đi đền Vương gia. Lúc đó, Đế Nguyên Quân đưa cho cô ba tấm linh phù, một viên đan dược màu đen và căn dặn cô “Đến lúc nào nguy cấp thì sử dụng viên đan dược. Còn ba tấm linh phù thì khi giao đấu có thể tùy tiện sử dụng”. Nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Tiểu Kiều cứ hiện lên giọng nói của Đế Nguyên Quân và hình ảnh của viên đan dược màu đen. Hứa Tiểu Kiều một chân khụy xuống nhưng cô vẫn không cam chịu mà ngẩng đầu nhìn Tưởng Thương Hàn rồi quát lớn một tiếng. “Ta sẽ không bị uy áp của ngươi khuất phục”. Sau đó, Hứa Tiểu Kiều lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan màu đen rồi nuốt xuống ngẩng đầu nhìn lên cao rồi hét lớn một tiếng. Thình lình, trên người Hứa Tiểu Kiều bùng phát một cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ bùng phát và mọi thương tổn trên người, hao tổn đang hồi phục lại một cách nhanh chóng. Chưa dừng lại ở đó, khí tức trên người Hứa Tiểu Kiều đột nhiên tăng lên một cách mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức mà ngay cả cô cũng không thể tin được vào bằng mắt mình nữa. Tối ngày hôm đó, Hứa Tiểu Kiều quá lo lắng nên không thể chợp mắt được nên cô cứ ngồi nhìn Đế Nguyên Quân đang dốc hết sức để chế luyện viên đan dược này. Tuy thời gian gấp rút và lượng linh dược kiếm được ít ỏi nên hắn chỉ có thể tạo được một viên đan dược Huyền cấp trung phẩm. Nhưng kỳ lạ là khi Đế Nguyên Quân đang luyện đan và khi đan dược sắp thành thì thấy hắn trích huyết từ trên đầu ngón tay nhỏ xuống viên đan dược cho đến khi toàn bộ bề mặt bên ngoài bị nhiễm huyết. Sau đó, Đế Nguyên Quân ngưng tụ một giọt Thiên Ma Chi Khí nhỏ bằng một hạt đậu và cuối cùng là cho nó dung nhập vào bên trong viên đan dược. Đến lúc đó thì Hứa Tiểu Kiều mới ngầm hiểu được là viên đan dược này đã dùng huyết dịch và Thiên Ma Chi Khí của Đế Nguyên Quân làm chất dẫn để gia tăng phẩm cấp của đan dược. Ngay khi nhận viên đan dược vào trong tay, Đế Nguyên Quân tuy không nói tên của viên đan dược này nhưng Hứa Tiểu Kiều vẫn ngầm hiểu được khả năng của viên đan dược này là cực kỳ to lớn. Cho đến khi cô nuốt viên đan dược này xuống thì mới hoàn toàn cảm nhận được khả năng của nó. Hứa Tiểu Kiều cảm thấy dược lực của nó phát tán khắp mọi nơi trong cơ thể khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cái cảm giác này giống như toàn bộ da thịt bị bơm phồng lên đến cực điểm. Đám đệ tử Vương gia đứng ở dưới đấu võ trường xem kịch, khi họ nhìn thấy Hứa Tiểu Kiều nuốt viên đan dược thì bọn họ nghĩ đó chỉ là chút cố gắng cuối cùng mà thôi. Trong đầu họ nghĩ một Ngưng Hải cảnh nhỏ bé sao có thể chịu đựng được uy áp của Tinh Cực cảnh cường giả. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ đứng ở dưới lôi đài bắt đầu chỉ trò và bản tán cực kỳ rôm rả. Bọn họ đang đoán xem Hứa Tiểu Kiều có thể chịu đựng được bao lâu nữa? Trái với đám đệ tử Vương gia có tầm nhìn hạn hẹp, Đế Nguyên Quân ánh mắt nghiêm túc nhìn Hứa Tiểu Kiều mà không có chút biểu cảm nào cả. Bởi vì hắn biết rất rõ về viên đan dược có tác dụng và khả năng luyện hóa thành công lớn như thế nào? Ngay từ đầu, Đế Nguyên Quân không nói ra viên đan dược này có tên là gì. Bởi lẽ, viên đan dược này chính là sự kết hợp giữa hai loại đan dược trái ngược nhau và chúng có tên là “Phá Ma Đan”, “Ngưng Ma Đan”. Nhưng viên đan dược đầu tiên mà hắn dự tính chính là “Thiên Ma Cường Sinh Đan”, là một loại đan dược giúp bản thân gia tăng thực lực trong một quãng thời gian và giúp gia tăng lượng “Thiên Ma Chi Khí” ở trong người nhưng vì dược liệu không đủ nên Đế Nguyên Quân dành suy nghĩ luyện một loại đan dược khác có công dụng tương tự nhưng chỉ khác là giúp gia tăng cảnh giới. Bởi vì đây là loại đan dược mới nên Đế Nguyên Quân dự đoán tỉ lệ thành đan của nó rất thấp nhưng may mắn thay. Tưởng chừng việc tạo một loại đan dược mới sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cuối cùng, Đế Nguyên Quân dựa vào huyết dịch và Thiên Ma Chi Khí làm chất dẫn ở thời khắc cuối cùng nên viên đan dược này mới có thể ngưng thành, và nếu không có huyết dịch và Thiên Ma Chi Khí miễn cưỡng liên kết nên dược lực của nó cực kỳ mạnh bạo. Nên khi hắn đưa viên đan dược này cho Hứa Tiểu Kiều thì hắn mới bất đắc dĩ nói “Đến lúc nguy cấp mới được sử dụng”. Nguyên do là vì dược lực của nó quá mạnh bạo và không hòa quyện với nhau nên một người luyện hóa ở trạng thái bình thường thì tỉ lệ luyện hóa gần như bằng không. Và chỉ khi người sử dụng đứng dưới áp lực và bản thân phải vượt qua giới hạn thì mới có tỉ lệ luyện hóa thành công. Nhưng tỉ lệ vẫn cực kỳ thấp… Đứng nhìn Hứa Tiểu Kiều đau đớn chống chịu và thời gian càng trôi qua thì Hứa Tiểu Kiều càng khó chống đỡ. Cảm thấy đã không còn khả năng, Đế Nguyên Quân đang định xuất lực thì đột nhiên. Khí tức Hứa Tiểu Kiều thình lình bạo tăng lên một cách chóng mặt thì Đế Nguyên Quân lập tức chững lại. Ánh mắt hắn nhìn lên đấu võ trường rồi nở một nụ cười nhẹ. “Không ngờ tỉ lệ luyện hóa thành công nhỏ như vậy mà Hứa Tiểu Kiều vẫn có thể làm được? Quả là vượt ngoài sức tưởng tượng của ta?”. Đứng ở trên đấu võ trường, Hứa Tiểu Kiều cắn răng luyện hóa viên đan dược một cách triệt để thì ngay lập tức phun ra một ngụm lớn huyết dịch đen kịt đang bốc lên làn khói ấm nóng. Loại bỏ được một lượng lớn huyết dịch chứa đựng tạp chất do tu luyện ma khí, đó cũng chính là nút thắt khiến kinh mạch và đan điền bị ứ tắc và lâu dần làm ảnh hưởng đến việc tu luyện, thậm chí còn ảnh hưởng đến thực lực. Và khi Hứa Tiểu Kiều loại bỏ được lượng huyết dịch tạp chất thì trên người cô bắn ra một đạo tinh quang màu đen và đang dần lan tràn ra xung quanh. Tuy Hứa Tiểu Kiều đã luyện hóa gần như triệt để nhưng lượng dược lực của nó quá mạnh bạo nên trong cơ thể vẫn tồn đọng một lượng lớn dược lực khiến toàn thân Hứa Tiểu Kiều nổi lên từng sợi gân xanh. Ngay khi đan điền đã bị lấp đầy và lượng linh dược đang định đột phá ra ngoài thì đột nhiên. Hứa Tiểu Kiều toàn thân phát lực rồi ngẩng đầu lên cao và hét lớn một tiếng. Và ngay sau đó, từ trên người Hứa Tiểu Kiều bùng phát một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn và ma mị bao trùm khắp toàn bộ đấu võ trường. Đứng ở trên cao, Tưởng Thương Hàn sắc mặt đột nhiên tối sầm lại. Ánh mắt lão nhìn xuống Hứa Tiểu Kiều lộ ra vẻ tức giận nói. “Hay cho một tiểu bối vô tri, ngươi từ chối bái ta làm sư rồi dựa vào uy áp của ta để miễn cưỡng đột phá Ngưng Hải cảnh tầng tám?”. “Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của ta còn để đâu?”. “Ngươi đột phá thì cũng đột phá rồi nhưng ngươi có biết? Trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một con kiến vô tri? Dám qua mặt ta? Ngươi đáng chết?”. Lời nói vừa dứt, Tưởng Thương Hàn ánh mắt nhìn Hứa Tiểu Kiều hiện lên sát ý. Chỉ thấy lão ta vung mạnh tay đánh ra một cỗ uy áp khinh khủng khác mạnh hơn trước gấp trăm lần khiến Hứa Tiểu Kiều đang miễn nay càng không thể chống đỡ. Chỉ thấy Hứa Tiểu Kiều bị uy áp của lão ta ghì chặt ở trên nền đất mà nằm bất động và khóe miệng cô đang không ngừng phun ra huyết dịch. Đám người cao tầng Vương gia thấy thế thì trong lòng mừng thầm. Riêng Vương Bạch Ngạn vẻ mặt vui vẻ khoái chí chỉ tay xuống dưới rồi cười lớn một tiếng, nói. “Đứa con hoang, ngươi thấy chưa? Nếu như ngươi nguyện ý quay về Vương gia thì đâu có kết quả như thế này? Ngươi chết rất đáng… Hahaha…”. Tưởng Thương Hàn nghe thấy vậy thì khẽ nhíu hai hàng lông mày. Lão ta không ngờ gia chủ của một gia tộc mà có thể nhẫn tâm với con của mình như vậy? Nhưng không vì thế mà lão ta có chút thương hại nào cả mà tiếp tục vung tay. Ngay khi cỗ uy áp kinh khủng một lần nữa đánh xuống thì đột nhiên. Lão ta đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát ý cực kỳ kinh khủng xâm nhập vào trong đại não kéo lão ta lâm vào trong một vùng đất chết chóc với xung quanh là những bộ thi thể trải dài không thấy điểm kết nằm xếp chồng lên nhau tạo thành từng ngọn núi lớn. Đứng ở giữa lối đi, Tưởng Thương Hàn cảm nhận được hơi ấm của huyết dịch ở dưới chân và một mũi tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến lão ta giật mình kinh hãi mà tỉnh lại. Tưởng Thương Hàn sắc mặt đột nhiên trông cực kỳ khó coi và ánh mắt của lão ngay lập tức dừng ở trên người Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng. Bị sát ý bao trùm chỉ trong tích tắc nhưng lão ta cảm nhận rất rõ sự kinh khủng và đáng sợ của nó. Cho dù thoát ra ngoài được nhưng lão vẫn còn cảm giác sợ hãi từ trong sâu thẳm và một cảm giác lạnh đến rợn người. Sát nghiệp bao nhiêu mới có thể kinh khủng như thế này?! Trên đời này còn có người có thể sử dụng sát ý lên một người?! Tên tiểu tử này… Rốt cuộc là ai?! - -- Ps: Sao ít like, ít cmt, ít vote quá mọi người ơi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]