Chương trước
Chương sau
Ta cho ngươi một cơ hội!.
Quy thuận ta, ta cho ngươi bất tử!.
Ta giúp ngươi vượt qua mười đại kiếp!.
Lời nói vừa ra, khiến toàn trường có một phen náo động, ở ngoài xa có một thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi tiến lên một bước rồi nói. “Ngươi là ai?”.
“Tại sao ngăn cản bọn ta?”.
Sau đó, có thêm mấy người nữa đứng ra, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rôi quát.
“Muốn thu phục tam cấp hung thú, ngươi đang làm trò cười sao?”.
“Khôn hồn thì tránh qua một bên, đừng tự chuốc lấy phiền phức”.
“...”.
“Ngươi câm sao?”.
“Không nghe ta hỏi hay sao?”.
Đế Nguyên Quân bỏ ngoài tai những lời nói của đám người, ánh mắt tự tin nhìn Mộc Cô Nhai.
Rống!
Mộc Cô Nhai ánh mắt phát trầm nhìn xuống, lúc này nó dường như phản bác lại nhưng khi nhìn ánh mắt tự tin không một chút gợn sóng và gương mặt hững hờ không một chút lo lắng thì có chút trầm mặc. Nó mặc dù không muốn quy thuận nhưng hoàn cảnh lúc này của nó còn có sự lựa chọn khác sao?
Nếu như người đứng trước mặt này có khả năng hộ nó vượt qua được lần đại kiếp này, đó là chuyện rất đáng mừng. Và nó mỗi khi tiến gian sẽ đột phá thực lực rất lớn, đến lúc đó nó còn sợ Đế Nguyên Quân nữa hay sao?
Dường như cảm nhận ý định của Mộc Cô Nhai, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
Chỉ là một hung thú nhỏ nhoi thôi, cho dù ngươi có đạt tới trạng thái đỉnh cao thì như thế nào?!
Giun dế mà thôi, không đáng để ý!
Đế Nguyên Quân ánh mắt chờ đợi nhìn Mộc Cô Nhai. Đợi một lúc, Mộc Cô Nhai thân trên hơi khom xuống, một cành cây đặt rũ xuống đất giống như đang quỳ. Đế Nguyên Quân thấy vậy, trên gương mặt nở một nụ cười nhẹ.
“Tốt”. Đế Nguyên Quân gật đầu, khóe miệng nhếch lên một cái rồi nói.
Nói xong, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn về phía đám người rồi lạnh giọng nói. “Các vị, Mộc Cô Nhai đã nhận ta làm chủ”.
“Vậy nên, các vị có thể quay về rồi, không cần ở đây gây thêm chuyện phiền phức nữa đâu?”.
Nghe Đế Nguyên Quân nói như vậy, đám người kia nhanh chóng phản bác lại, trông gương mặt lộ rõ vẻ tức giận quát.
“Cái gì?”.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói Mộc Cô Nhai là của ngươi?”.
“Ngươi đừng quên, đây là Nam Hoang Sơn Mạch, cơ duyên ở nơi này là tùy người tới đoạt, còn ngươi là cái thá gì?”.
“Không cần biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà có thể phá được công kích của bọn ta”.
“Nhưng ngươi nên nhớ, ngươi chỉ có một mình, còn bọn ta có hai mươi người và có một vị Thiên Địa cảnh”.
“Không cần nhiều lời với hắn, giết hắn xong rồi đoạt Mộc Cô Nhai”.
Trung niên nhân nhìn hai mươi người hung hăng nhưng còn hắn thì thấy chuyện này có chút không đúng.
Nhìn hai mươi người kia lao lên, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm, tầng sáu, tầng bảy mạnh mẽ đánh ra. Đế Nguyên Quân nhìn một màn này mà không lấy làm lo lắng mà thay vào đó là vẻ mặt bình tỉnh vô cùng.
Chỉ thấy hắn lấy ra hai tấm phù văn rồi đưa cho Mộc Cô Nhai một cái rồi nói. “Sử dụng tấm phù văn này thì thực lực của ngươi sẽ không thấp hơn với bọn chúng”.
“Mặc dù không thắng được nhưng cũng kéo dài được một đoạn thời gian”.
Rống!
Đón nhận tấm phù văn, Mộc Cô Nhai vui mừng rống lớn một tiếng, nó cảm nhận lực lượng của tấm phù văn này rất kinh khủng, thậm chí nó còn có một chút khả năng của mộc thuộc tính. Nó cảm tưởng, tấm phù văn này chính là thú mà Đế Nguyên Quân đã chuẩn bị cho nó vậy.
Đế Nguyên Quân không để ý Mộc Cô Nhai đang suy nghĩ gì, mà thay vào đó, hắn nhỏ xuống một giọt máu lên trên tấm phù văn rồi hít vào một hơi.
“Khai Linh Phù, khởi”. Đế Nguyên Quân hai tay kết ấn rồi quát lớn một tiếng. Linh phù bay lên rồi hóa thành từng đạo linh lực rồi xâm nhập vào trong cơ thể, khí tức tức trên người hắn thình lình bạo tăng gấp nhiều lần.
Từ cảnh giới Thức Nhân cảnh tầng chín liền đột phá lên Ngưng Hải cảnh, tầng thứ nhất, tầng thứ hai rồi đến tầng thứ ba mới dừng lại.
Cảm nhận lượng chân nguyên hùng hậu trong cơ thể, Đế Nguyên Quân ánh mắt âm trầm lên tiếng. “Chỉ duy trì được năm phút thôi sao?”.
Nhìn thực lực của Đế Nguyên Quân bạo tăng, đám người thấy vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh.
“Tên này rốt cuộc là thần thành phương nào?”.
“Tùy tiện lấy ra hai tấm Huyền cấp linh phù”.
“Không thể nào?”.
“Khí tức này là Ngưng Hải cảnh?”.
“Vậy trước khi hắn sử dụng thì cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Thức Nhân cảnh đỉnh?”.
“Thức Nhân cảnh một chiêu có thể đánh bay toàn bộ công kích, tên này không tầm thường”.
“Đúng là yêu nghiệt”.
“Hắn chắc chắn là thiên kiêu của một đại tông nào đó”.
“Hừ, đại tông môn thì đã sao?”.
“Chẳng phải sẽ chết dưới ta ta sao?”.
“Hahaha, đúng. Có Thanh Nhiên tiền bối ở đây, hắn cho dù là thiên kiêu thì sao?”.
“Hahaha...”.
Bị đám người kia khinh thường, Đế Nguyên Quân liền lắc đầu rồi thở dài một hơi rồi tay nắm chặt cự chùy rồi lao lên. Khí tức trên người mạnh mẽ tuôn ra, hắn giẫm mạnh chân một cái rồi nhảy lên cao rồi đánh xuống một chùy.
“Còn dám xông lên, đúng là không biết sống chết”.
Hai mươi người đồng loạt phát lực, khí tức trên người bọn họ mạnh mẽ đánh ra rồi đồng thời tung ra kiếm chiêu. Hai mươi đạo kiếm khí phá không mà lên, hướng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh.
Cảm nhận uy lực của kiếm khí, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại rồi dốc hết toàn bộ sức lực đánh ra.
Huyền cấp trung phẩm chùy pháp, Thiên Giáng!
Đế Nguyên Quân hai chân đạp không lao lên, ngay khoảng cách gần năm mét, hai tay phát lực rồi mạnh mẽ bổ xuống một chùy.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên khiến toàn bộ khu vực bị rung động mạnh, một làn sóng xung kích từ vụ nổ bắn mạnh ra xung quanh tạo thành từng cơn phong bạo rất mãnh liệt. Cự chùy mạnh mẽ đánh xuống khiến hai mươi đạo kiếm khí đồng loạt gãy nát.
Đám người nhìn thấy một màn này liền hít vào một ngụm khí lạnh, mặc dù công kích của học chỉ đơn thuần đánh ra kiếm khí mà thôi. Công kích mà hai mươi người hợp lực đánh ra thì uy lực của nó có thể mạnh ngang một bộ Huyền cấp kiếm pháp. Nhưng họ không ngờ được, Đế Nguyên Quân một chùy đánh ra thế mà có thể phá được, thậm chí là đánh gãy.
“Chuyện này?”.
Không để ý đám người thốt ra, Đế Nguyên Quân sắc mặt trầm xuống rồi thì thầm. “Còn bốn phút”.
Không để linh phù bị hao phí, Đế Nguyên Quân hai chân điểm mạnh xuống đất rồi lao lên, một người một chùy đối đầu với hai mươi người mà không một chút sợ hãi.
Huyền cấp trung phẩm chùy pháp, Loạn Thể Chi Chùy!
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân đánh ra hơn năm mươi chùy, mỗi một chùy đều có uy lực mạnh mẽ vô cùng. Đáp lại, hai mươi người cũng tung ra kiếm chiêu của mình. Chỉ trong giây lát, hơn năm mươi chiêu đã được đánh ra.
Đế Nguyên Quân ở trong vị trí trung tâm của địch phản kích kịch liệt, mặc dù cảnh giới hiện tại là Ngưng Hải cảnh tầng ba nhưng đó chỉ là ngụy cảnh giới mà thôi, chân chính Ngưng Hải cảnh thì linh khí ở trong đan điền phải được ngưng luyện thành linh hải, đó mới là cảnh giới chân chính.
Đế Nguyên Quân dựa vào ngụy Ngưng Hải cảnh đối hai mươi cường giả Ngưng Hải cảnh và thực lực của bọn họ cũng không hề thấp, nếu như đồng cảnh giới thì họ được xếp ở vị trí không thấp một chút nào.
Oanh oanh!
Từng thanh âm va chạm vang lên, Đế Nguyên Quân toàn thân có linh khí và huyết khí bao trùm, hắn liên tiếp đánh ra cự chùy mà không biết mệt mỏi.
Một trăm chiêu, hai trăm chiêu!
Trận chiến càng kéo dài, Đế Nguyên Quân nhanh chóng lộ ra điểm yếu, nhục thân mặc dù cường đại nhưng trọng lượng của cự chùy lên đến năm ngàn cân, đối với một Thức Nhân cảnh luyện thể giả đã là một con số lớn.
Thời gian năm phút gần qua đi, Đế Nguyên Quân lúc này bắt đầu lộ ra những lần thở dốc, trên gương mặt hắn chảy xuống từng hạt mồ hôi lạnh và sắc mặt trắng bạch.
Hai trăm chiêu, qua đi. Đế Nguyên Quân giống như một tôn chiến thần ở trong trận chiến, một mình đối với hai mươi người có cảnh giới cao hơn mà không rơi vào thế hạ phong. Thậm chí hắn còn đánh trọng thương nhiều người, song, hắn nhận lại thương tích cũng không hề thấp, trên người lúc này hiện lên hơn hai mươi vết kiếm đánh trúng.
Thanh Nhiên đứng ở bên ngoài quan sát cũng phải gật đầu thầm khen. “Tên này đúng là quái vật, có thể khiến hai mươi chật vật như vậy?”.
“Xứng đáng là một vị thiên kiêu”.
“Nhưng hắn bây giờ chỉ còn lại một hai thành sức lực nữa mà thôi”.
“Một vị thiên kiêu chết ở đây đúng thật là đáng tiếc”.
“Thời gian của linh phù sắp hết rồi”. Đế Nguyên Quân hơi thở hổn hển thốt ra. “Phải tìm cách đột phá vòng vây”.
Hai mươi người cảm nhận khí tức của hắn đang không ngừng giảm xuống nên cực kỳ phấn khích mà quát tháo. Ẩn sâu ở trong đó là ánh mắt đố kỵ.
“Hahaha. Ta xem ngươi bây giờ còn có chiêu gì nữa?”.
“Tên khốn kiếp, có thể khiến ta lâm vào cảnh này”.
“Ngươi bây giờ chỉ còn hai thành thực lực, còn bọn ta vẫn còn phân nữa”.
“Khoanh tay chịu chết đi”.
“...”.
Thấy đám người phấn khích, Đế Nguyên Quân vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người kia rồi thở dài một hơi. “Các ngươi quá ồn ào?”.
“Cái gì?”.
“Ngươi sắp chết rồi mà vẫn lớn tiếng như vậy sao?”.
“Ta công nhận, ngươi là người mạnh nhất trong cảnh giới Ngưng Hải cảnh mà ta từng đối đầu”.
“Nhưng ngươi bây giờ còn làm được gì nữa?”.
“Chẳng phải sắp chết dưới kiếm của ta sao?”.
“Nếu có kiếp sau, thì đừng lớn miệng như vậy nữa?”.
“Bằng không, hậu quả sẽ giống như bây giờ”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện một tấm linh phù rồi bấm quyết. Tấm linh phù sáng lên, Dế Nguyên Quân khóe miệng khẽ run một cái rồi nói. “Ai nói là ta sắp chết?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.