Chương trước
Chương sau
Nhìn Chu Tường giận đỏ hoe mắt còn cố gắng chịu đựng, Yến Minh Tu đau đến nát lòng. Y vốn tưởng đây sẽ là cơ hội cho mình thể hiện, chẳng ngờ lại thành bung bét thế này, chị hai y còn nhục mạ Chu Tường. Y cứ nghĩ sau khi làm vợ, giờ đã sắp làm mẹ, chị hai sẽ phải cư xử chín chắn hơn, không ngờ tính tình vẫn ngang ngược như thế. Y không ngại Yến Minh Mị nói lại với ba mẹ, sớm muộn gì y cũng sẽ ngửa bài, nhưng bây giờ chưa phải lúc, y sợ Chu Tường bị tổn thương.

Điều y hận nhất trên đời này chính là Chu Tường phải chịu uất ức. Y đã hại Chu Tường mất đi rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi y không thể nào bù đắp nổi, hiện giờ y liều mạng sửa sai còn chẳng kịp, sao y có thể tạo thêm khoảng cách giữa mình và hắn đây?
Y rất hối hận vì đã để Chu Tường gặp Yến Minh Mị, chẳng sớm thì muộn họ cũng sẽ gặp nhau, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Chu Tường lau mặt, “Tôi về đây, tôi còn có việc của tôi, không thể theo cậu mỗi ngày được.” Nói xong liền bỏ ra ngoài.
Yến Minh Tu thấp giọng hỏi, “Anh đưa dì đi bệnh viện à? Để em đi cùng anh.”
“Không cần, Yến Minh Tu, cậu để tôi thở một chút.” Dứt lời, hắn mở cửa bỏ đi.
Yến Minh Tu nhìn bóng lưng vội vã của hắn càng lúc càng xa, đột nhiên hoảng loạn vô cùng, y sợ Chu Tường sẽ cứ như thế mà rời đi, đi mãi, tới khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt y, biến mất khỏi cuộc đời y, giống như ba năm về trước.
Y vội vàng đuổi theo hắn, ôm lấy hắn, hổn hển mà bối rối hỏi hắn, “Anh Tường, tối nay anh có về nhà không? Bao giờ chúng ta gặp lại?”
Chu Tường kinh ngạc nhìn y.
“Tối nay về nhà đi, nếu tối nay không về được thì sáng mai về, nói cho em biết mấy giờ anh về?” Yến Minh Tu nhìn hắn thật sâu, “Đừng bỏ đi không nói, nói cho em biết bao giờ anh về?”
Y lúc này chẳng khác gì một người đàn bà lo được lo mất, nhưng y không thể kìm lại mình. Mãi đến tận hôm nay y vẫn còn lo sợ, y sợ một ngày nào đó Chu Tường lại biến mất, y lại một lần nữa nát tan. Từng giây từng phút dằn vặt giày vò trong ba năm đó, cả đời y cũng không thể quên, chỉ khi người này ở bên y, y mới được cứu thoát khỏi hố sâu tuyệt vọng, vậy nên tuyệt đối, y tuyệt đối sẽ không buông hắn ra, thậm chí y còn muốn giấu hắn đi, để không có bất luận kẻ nào được nhìn thấy hắn nữa.
Nhưng Chu Tường chỉ muốn trốn tránh vòng tay y, “Tôi không biết.”
“Sao anh lại không biết được?” Yến Minh Tu sắc giọng, “Anh Tường, bao giờ anh về? Em đến đón anh, anh nói cho em biết.”
Chu Tường nghiến răng đáp, “Ba ngày, ba ngày sau.”
Yến Minh Tu mất mát, khẽ buông tay ra, “Ừ, hôm đó em sẽ đến đón anh.”
Chu Tường lùi lại bước nào, Yến Minh Tu tiến lên bước ấy, y áp hắn lên tường, nồng nhiệt hôn môi hắn.
Hành lang lúc nào cũng có thể có người qua lại, nhưng Yến Minh Tu không để tâm, y chỉ gắng sức hôn Chu Tường đến no, sau mới bất đắc dĩ buông hắn ra.
Chu Tường hấp tấp nhìn y một cái, xoay người bỏ đi.
Mãi đến khi hắn đi khuất dạng, Yến Minh Tu mới hạ mắt, lấy điện thoại ra, bấm số gọi về nhà, “Alo, thím Tiết à, thím chuẩn bị một chút, tối nay tôi về ăn cơm.”
Không cần phải giấu giếm nữa, Yến Minh Tu lơ đãng nhìn màn hình điện thoại, âm thầm hạ quyết tâm.
Chu Tường mua hoa quả đủ ăn một tuần, về nhà.

Dì Vương đang dạy Trần Anh đan áo len, hai người ngồi trên sofa vừa cười vừa nói, khung cảnh rất bình dị và ấm áp.
“Mẹ, con về rồi đây.”
“Ừ, về rồi đấy à.” Trần Anh nhìn đồng hồ, “Con chưa ăn cơm phải không, về ngay sát giờ cơm chiều.”
“Vâng, con muốn ăn canh chua của mẹ.”
“Ôi, nhà hết măng rồi, để dì đi mua một ít, vẫn kịp.” Dì Vương mặc áo khoác, mang giày, ra ngoài mua nguyên liệu.
Chu Tường ngồi xuống bên cạnh Trần Anh, dịu dàng cười bảo, “Chiều nay con đi bệnh viện với mẹ.”
“Ừ.” Trần Anh bỏ len xuống, thử hỏi, “A Tường, từ giờ đổi sang một tuần một lần được không? Mẹ cảm giác khỏe lắm rồi, tuần hai lần vừa phí thời gian, vừa phí tiền.”
“Mẹ, tuần mấy lần không phải do chúng ta, mà là do bác sĩ quyết định. Bây giờ Yến Minh Tu đang liên hệ để chuyển viện cho mẹ, sang viện mới còn phải kiểm tra lại lần nữa, khỏe hay chưa cụ thể phải nghe bác sĩ, mẹ đừng tin cảm giác.”
“Ài, con kiếm tiền cũng đâu có dễ…” Trần Anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghiêm túc bảo, “A Tường, nhà chúng ta tuy không giàu có, nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc, con phải nghe cho kỹ, gia cảnh Tiểu Yến tuy rất tốt, nhưng con không thể dựa dẫm vào người ta, không được dùng tiền của người ta, con phải có khí phách của riêng mình, không được để người khác xem thường con.”
Chu Tường chột dạ, gật gật đầu, “Mẹ, con hiểu rồi.”
“Ừ, mẹ biết con hiểu chuyện. Đúng rồi, phim con đóng bao giờ chiếu rạp thế? Chúng ta đi xem đi, đưa cả dì Vương theo nữa.”
Chu Tường chỉ có thể qua quýt đáp, “Hình như bị hoãn rồi, con vẫn chưa biết ngày cụ thể, phim chiếu rạp cuối năm nhiều lắm, có khi còn phải chờ đến sang năm.”
“Thế à, cũng đúng, không sao, con còn trẻ, có người bốn – năm mươi tuổi mới nổi tiếng cơ mà, chỉ cần thu nhập ổn định là được, mẹ không sốt ruột đâu.”
Chu Tường trò chuyện với Trần Anh một lát, dì Vương cũng đã trở lại, ba người ăn cơm trưa, ngủ một giấc. Buổi chiều, Chu Tường đưa Trần Anh đến bệnh viện làm thẩm tách.
Cả ngày hôm đó Yến Minh Tu không gọi điện, Chu Tường cũng thấy thoải mái lên ít nhiều.
Sáng hôm sau, Chu Tường đến công ty, gần một tuần hắn không đi làm, như vậy mãi cũng không hay, hắn định bàn bạc với Thái Uy về mấy việc lần trước anh nói với hắn.

Đến công ty, hắn thấy Thái Uy buồn bã ỉu xìu, khác hẳn bộ dáng tràn trề sinh lực thường ngày.
“Anh Uy, anh sao thế?”
Thái Uy mệt mỏi nhìn hắn, “Có lẽ ba anh không sống được đến sang năm.”
Chu Tường nhớ đến ông cụ nằm liệt giường trong phòng bệnh, hắn cũng buồn bã, chỉ có thể an ủi anh, “Anh Uy, anh nghĩ thoáng lên, thực ra ba anh nằm như vậy cũng khổ lắm.”
“Anh biết mà, ông cụ ngã bệnh thời gian dài thế, cả nhà đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện cụ sắp đi xa… Anh lại…” Thái Uy lắc đầu, “Sinh lão bệnh tử, ai cũng trốn không thoát, thôi quên đi, đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện công việc của chú mày đi.”
“Vâng.”
“Kiểm tra lại mấy phần cát-xê lần trước của chú mày xem, nếu không có vấn đề gì thì ký vào để anh thanh toán luôn cho. MV của Khê Nhung, công ty cấp kinh phí lớn lắm, chú mày được chia tám vạn, người mới như chú mày mà được ngần ấy, đúng là khó tin.”
Chu Tường kinh ngạc hỏi, “Chia nhiều thế cơ à?”
“Ừ, biết ai phê duyệt không?”
“Vương tổng?”
“Đúng, Vương tổng đặc biệt phê duyệt, nói là chú mày thể hiện tốt.”
Chu Tường nhớ hôm đó Vương tổng đẩy hắn vào xe của Yến Minh Tu, hiển nhiên ông còn có dụng ý khác, chi mấy vạn mà làm thân được với Yến Minh Tu thì đúng là một vốn bốn lời. Đáng tiếc lần này Vương tổng tính toán hơi lệch, quan hệ của hắn và Yến Minh Tu, chính hắn còn không kiểm soát được.
Thái Uy nhìn Chu Tường, khẽ thở dài, “Gần đây chú mày vẫn qua lại với Yến Minh Tu đấy à?”
Chu Tường xấu hổ rời mắt đi, “Vâng, vẫn thế.”
“Anh cũng biết tại sao chú mày phải dây dưa với gã, nhưng mà A Tường à, anh vẫn phải nhắc nhở chú mày, người vấp ngã hai lần chỉ vì một hòn đá là kẻ ngu ngốc nhất, chú mày hiểu không?”
“Anh Uy…” Chu Tường rất muốn thoải mái nói một câu “Anh yên tâm, em hiểu mà”, nhưng hắn chột dạ, hắn nói không nên lời. Sao hắn có thể không biết, ở bên Yến Minh Tu, từng giây từng phút đều có nguy cơ giẫm lên vết xe đổ, nhưng hắn thật sự không có sức lực vùng thoát khỏi tấm lưới Yến Minh Tu đã giăng ra.
Yến Minh Tu không cho hắn lựa chọn, mà hắn căn bản cũng không có sự lựa chọn.
Tuy hai người vẫn còn nửa năm giao hẹn, chính xác hơn là năm tháng giao hẹn, nhưng chẳng lẽ năm tháng sau, Yến Minh Tu sẽ phóng khoáng vẫy tay chào hắn hay sao?
Trong lòng hắn còn hoang mang và mờ mịt hơn bất kỳ ai khác, hắn không biết tương lai mình nên làm gì, cũng không biết ai đang đứng chờ hắn sau màn sương dày đặc.
Thái Uy nói, “Chuyện của chú mày, anh cũng không quản được, nhưng chú mày làm Khê Nhung đau khổ quá.”
Chu Tường cúi đầu xuống, không có lời nào để nói.
Sau hôm đó, Lan Khê Nhung gọi cho hắn hai lần, nhưng hắn không bắt máy.
Bắt máy để nói cái gì? Những vấn đề Lan Khê Nhung muốn hỏi, hắn đều không có câu trả lời, như vậy còn khiến y khó xử hơn.
“Năm thứ hai chú mày đi, Khê Nhung cũng có quen bạn gái, nhưng rất nhanh sau đó lại chia tay. Nó nói với anh, thực ra nó không thích đàn ông, nó chỉ thích một mình chú mày. Thực ra chuyện này cũng chẳng trách ai được, lúc trước chú mày tốt với nó như thế, nó chẳng những không cảm động, còn ra vẻ chú mày xúc phạm nó, xù lông chả khác gì con nhím, về sau ra nước ngoài chịu khổ, nó mới biết chú mày tốt thế nào. Nếu hồi ấy nó khôn hơn một chút thì làm gì có chuyện Yến Minh Tu xen ngang, cuối cùng lại thành ra như thế… Ài, nói trắng ra là, tất cả đều do số mệnh rồi.”
Chu Tường cười khổ, “Anh không nhắc thì em cũng quên mất, chuyện bao nhiêu năm rồi còn gì. Lúc ấy em có thích nó thật, nhưng ai biết về sau lại thành như vậy. Anh Uy, trí nhớ anh tốt lắm, chỉ có điểm này là kém thôi.”
Thái Uy lắc đầu cười.
Hai người đang nói chuyện, thư ký của Thái Uy gõ cửa, “Thái tổng, Lan Khê Nhung đến.”
Thái Uy bất đắc dĩ cười bảo, “Chẳng biết nó có gài mật thám trong công ty không, chú mày vừa ló mặt là nó cũng xuất hiện luôn.”
Chu Tường thật sự không muốn gặp Lan Khê Nhung, nhưng trốn tránh mãi cũng chẳng giải quyết được gì, vì thế hắn đành ngồi luôn trong văn phòng Thái Uy, tránh một mình chạm mặt Lan Khê Nhung, giảm bớt đôi phần xấu hổ.
Lan Khê Nhung bước vào, đảo mắt nhìn hai người một lượt. Khác với tưởng tượng của Chu Tường, y rất bình tĩnh, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn.
“Anh Tường, lâu không gặp.”
Chu Tường cười khan, “Cũng hơn một tuần rồi.”
“Mấy ngày nay anh vẫn ở cùng Yến Minh Tu à?” Lan Khê Nhung nhìn hắn không chớp mắt, dưới cái nhìn chăm chú của đôi con ngươi sáng ngời trong vắt, Chu Tường bất giác hoảng hốt trong lòng.
Hắn gật đầu, “Ừ.”
Đôi mắt Lan Khê Nhung lóe lên, bờ môi run rẩy, y ngẫm nghĩ một lát, hỏi hắn, “Anh Tường, năm nay anh có đón Tết với bọn em không?”
Chu Tường trầm ngâm. Trước kia hắn không cha không mẹ, sau khi quen biết Thái Uy, hầu như năm nào hắn cũng về Thông Châu đón năm mới với Thái Uy, bằng không một mình ăn tết trong gian nhà lạnh lẽo, hắn thật sự quá thảm thương.
Lan Khê Nhung giải thích, “Năm nay em có vài chuyện quan trọng, không về nhà được nên định ở lại Bắc Kinh. Em định ăn Tết với anh Uy, anh và mẹ anh cũng đến luôn nhé? Giống như hồi trước ấy, chúng ta cùng đón giao thừa.”
Chu Tường nhìn Thái Uy, Thái Uy gật đầu, “Năm nay anh định đưa ba về Thông Châu, anh không muốn dằn vặt ông cụ nữa. Hồi trước, lúc còn nói chuyện được, ông cụ bảo không muốn chết trong bệnh viện, phải ra đi tại chính nhà mình. Nếu chú mày chưa có kế hoạch gì thì về Thông Châu đón Tết với anh, họ hàng nhà anh đều ở đó, vui lắm.”
Chu Tường nghĩ đến Yến Minh Tu, đại gia tộc của y danh thế lừng lẫy, tất nhiên y phải đón năm mới ở nhà. Dì Vương chắc cũng về quê ở Tứ Xuyên, còn mỗi hắn và Trần Anh thì buồn quá, nhưng để chắc ăn, hắn vẫn chừa lại đường lùi, “Em cũng thích đón Tết với hai người, để em về bàn lại với mẹ đã, có gì sẽ thông báo sau.”
Ánh mắt Lan Khê Nhung nhìn hắn khá thương tâm, điệu bộ muốn nói lại thôi.
Chu Tường chịu không nổi ánh mắt của y, hắn vốn đã là người dễ mềm lòng, hơn nữa hắn vẫn luôn canh cánh về Lan Khê Nhung, vì thế hắn vội vã đứng dậy, “Anh Uy, em đến phòng tài vụ đây, trưa nay mời hai người ăn cơm.”
Giờ cơm trưa, Thái Uy giới thiệu thêm vài công việc cho Chu Tường, bảo hắn tự chọn.
Tạm thời Chu Tường chưa nói với Thái Uy chuyện ở lễ ra mắt phim, cũng chưa nói chuyện Yến Minh Tu đưa hắn đến gặp ekip làm phim nổi tiếng, chuyện đầu tiên hắn không tiện mở miệng, còn chuyện thứ hai, hắn vốn đã không định nói. Hắn vẫn rất thích những công việc đơn giản, kiếm tiền nhanh mà Thái Uy giới thiệu cho hắn, nên hắn nhận vài việc làm ngay.
Hắn ở chỗ Trần Anh hai ngày, hai ngày này Yến Minh Tu không gọi một cuộc, không nhắn một tin, hắn cũng hơi bất ngờ.

Buổi tối ngày thứ ba, hắn về nhà đúng như đã hẹn, hắn thử gọi cho Yến Minh Tu, định hỏi y có về ăn cơm không.
Không ngờ tắt điện thoại tắt.
Chu Tường rất nghi hoặc.
Nhưng hắn không để trong lòng, dù sao hắn cũng ăn cơm rồi, quyết định đi tắm một cái, sau đó vào phòng đọc sách lên mạng.
Hơn mười một giờ đêm vẫn chưa thấy Yến Minh Tu đâu.
Hôm nay là ngày Yến Minh Tu hẹn hắn quay về, chắc y sẽ không quên chứ nhỉ?
Chu Tường ngẫm nghĩ, đây là nhà của hắn, sao hắn phải cư xử như mình là khách? Quan tâm gì chuyện Yến Minh Tu có về hay không!
Hắn tắt máy tính, rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Từ khi về lại nhà, đây là lần đầu tiên hắn ngủ một mình. Cảm giác hơi kỳ quái khó hình dung, thật giống như… Thật giống như vốn không phải thế này, căn hộ này vốn không phải chỉ có một người ở.
Ý nghĩ này khiến hắn hoảng sợ, hai mươi mấy năm qua hắn vẫn một mình sống ở đây, mãi cho tới khi Yến Minh Tu xuất hiện. Thói quen thật quá đáng sợ, ngấm ngầm xâm chiếm tâm trí con người, ngay tại những lúc con người vô tri vô giác.
Chu Tường ngủ lúc nào không biết, sáng hôm sau tỉnh lại, hắn phát hiện Yến Minh Tu vẫn không về, thử gọi lại một cuộc, vẫn tắt máy.
Nếu Yến Minh Tu tắt máy, hắn cũng yên tâm quay về chỗ Trần Anh. Không phải hắn không muốn ở lại nhà mình, mà là Trần Anh vẫn cần người chăm sóc.
Mới đầu Chu Tường còn cảm thấy nhẹ nhõm, không phải thấp thỏm lo sợ một cú điện thoại bất thình lình, nhưng một tuần trôi qua, hắn bắt đầu nghĩ, hay là Yến Minh Tu đã gặp chuyện chẳng lành?
Cuối cùng nhịn không nổi, hắn gọi cho Khương Hoàn, không ngờ Khương Hoàn không bắt máy, gọi đến lần thứ ba, Khương Hoàn tắt điện thoại.
Đây rõ ràng là thái độ không muốn tiếp chuyện hắn, ngờ vực và bất an trong lòng hắn càng lúc càng sâu.
Rốt cuộc thì Yến Minh Tu đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì không thể nói với hắn? Tại sao phải lảng tránh hắn? Hay là y đã gặp chuyện thật rồi?
Nghĩ đến đây, trái tim hắn nhói lên một cái.
Chốc lát sau, điện thoại của hắn vang lên, một dãy số lạ nhắn tin cho hắn, viết rằng: Đừng hỏi tôi, tôi không thể nói được.
Chu Tường đoán đây là Khương Hoàn nhắn cho hắn, giờ hắn lại càng thêm bứt rứt, những chuyện mập mờ chỉ khiến người ta sốt ruột hơn.
Hắn không nắm được tình hình, mà cũng không biết hỏi ai, chỉ đành chờ đợi.
Yến Minh Tu không xuất hiện, quả thật hắn cũng thấy thoải mái hơn nhiều, hắn không còn phải bứt rứt trước những cái nhìn chăm chú của y, nhưng đồng thời hắn lại bắt đầu lo lắng không biết y đã xảy ra chuyện gì.
Từng ngày trôi qua, Chu Tường thấp thỏm không yên, đảo mắt đã sắp đến Tết âm lịch.

Năm nay giao thừa đến sớm, ngay tại tuần thứ ba của tháng Một.
Yến Minh Tu đã biến mất nửa tháng, Chu Tường cũng không biết làm gì, chỉ có thể chờ đợi. Nếu Yến Minh Tu nói thẳng “Chúng ta chấm dứt”, Chu Tường còn cảm thấy được giải thoát, nhưng cứ mập mờ thế này, hắn vừa lo y gặp sự cố, lại vừa phải đoán già đoán non đủ loại vấn đề, càng đoán càng rối, đầu óc lúc nào cũng quanh quẩn mấy chuyện này.
Hắn định đưa Trần Anh đến Thông Châu ăn Tết với Thái Uy, cả gia đình Thái Uy đều bộc trực thẳng thắn, ai cũng hoan nghênh bọn họ. Dì Vương đã về quê, hắn đưa Trần Anh đi sắm Tết, tất bật cuối năm, hắn không rảnh nghĩ đến những chuyện khác, cũng đỡ phải ngày ngày suy đoán Yến Minh Tu đang ở đâu, đang làm gì.
Ngày 29 Tết, Chu Tường dậy sớm chuẩn bị đồ đạc, tối nay Lan Khê Nhung sẽ đến đón hắn và Trần Anh cùng đi.
Buổi chiều vẫn phải đưa Trần Anh đi làm thẩm tách, buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì làm, hắn đưa Trần Anh đi ăn điểm tâm kiểu Quảng Đông.
Ăn xong về nhà, điện thoại reo lên.
Cuộc gọi từ một dãy số lạ, không biết vì sao tim hắn đập nhanh đến hoảng, hắn cảm giác người gọi có thể là Yến Minh Tu.
Hắn bắt máy, đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc, nhưng không phải Yến Minh Tu, mà là cháu đích tôn nhà họ Yến, Yến Minh Tự.
“Chu Tường phải không?” Âm thanh trầm trầm của Yến Minh Tự từ đầu bên kia truyền tới.
Chu Tường “Ừ” một tiếng.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Về vấn đề gì?”
“Chắc cậu cũng đoán được vấn đề gì, tất nhiên là liên quan đến Minh Tu.”
Chu Tường hít sâu một hơi, “Cậu ta… Cậu ta đang ở đâu?”
“Gặp nhau rồi nói, tôi chờ cậu ở quán cafe XX trên đường Nam Lễ Sĩ, cậu đến ngay nhé.”
Chu Tường ngẫm nghĩ rồi nói, “Được, tôi đến ngay.”
END102.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.