Đã lâu Chu Tường không uống rượu, hắn lờ mờ tỉnh lại định trở mình, nhưng vừa nhúc nhích, cả người đã đổ nhào xuống đất. Hắn he hé đôi mắt nhập nhèm, phát hiện mình đang nằm ngoài sofa trong phòng khách, trên người còn được đắp một cái chăn mỏng.
Chu Tường không nhớ mình về nhà kiểu gì, nhưng thôi, an toàn về đến nơi là được.
“Tỉnh rồi?”
Chu Tường giật mình, lắc lắc cái đầu, chỉ thấy Yến Minh Tu đang ngồi trước bàn, lạnh lùng nhìn hắn.
Cả người đau ê ẩm, chắc đã nằm ghế cả đêm, khỏi phải nói Chu Tường khó chịu thế nào, “Lưng tôi đau quá, ôi…” Hắn bò lại lên sofa, ai oán hỏi, “Cậu để tôi ngủ trên ghế cả đêm à?”
Yến Minh Tu vẫn chưa nguôi giận, hừ lạnh đáp, “Chẳng lẽ cho anh hôi rình lên giường nằm?”
Chu Tường nghĩ thầm, giường của tôi mà, nhưng say xỉn quả thật rất đáng ghét, thôi thế cũng được, đỡ phải giặt ga trải giường.
Hắn mơ màng nhắm mắt lại, đầu nặng vô cùng, hắn cũng không muốn nhúc nhích.
Yến Minh Tu nện ly nước “choang” một cái lên mặt bàn thuỷ tinh, cao giọng hỏi, “Không muốn biết hôm qua anh về kiểu gì à?”
“Ơ? Tôi về kiểu gì? Ai đưa tôi về?” Hắn nghĩ chắc là Thái Uy.
“Một gã trẻ tuổi rất đẹp trai.” Yến Minh Tu ngồi xuống bên cạnh hắn, giọng điệu khó chịu, “Sức hấp dẫn của anh không nhỏ nhỉ, nếu hôm qua tôi không có nhà, chắc sáng nay các người đã cùng thức dậy trên giường?”
Chu Tường vắt óc cố nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-nghiep-the-than-2/1909987/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.