Quần áo Chu Tường mặc không chống được tuyết rơi, hắn mới đứng một lát đã rét run cầm cập, tím tái mặt mày, Yến Minh Tu đưa hắn vào xe, giọng y vẫn còn hơi nghèn nghẹn, “Sao anh mặc ít thế?”
Tất nhiên Chu Tường không thể nói vì hắn sốt ruột quá, chỉ đành qua loa đáp, “Cứ tưởng tuyết rơi thì đỡ lạnh.”
“Vớ vẩn, kiểu gì cũng phải dưới 0 độ chứ.” Yến Minh Tu tăng nhiệt độ lên mức cao nhất, những ngón tay lạnh buốt vuốt ve khuôn mặt Chu Tường, vẻ mặt y nửa cười nửa khóc, nhưng ngay cả khi đeo biểu cảm kỳ quái đến vậy, y vẫn rất mê hoặc lòng người.
Chu Tường xấu hổ quay mặt đi.
Yến Minh Tu giữ lấy cằm hắn, đôi môi mềm lạnh buốt nhẹ nhàng hôn hắn.
Chu Tường cứng đờ như khúc gỗ, ngơ ngẩn nhìn hai hàng mi dày rợp chớp chớp của Yến Minh Tu, cực kỳ hút hồn.
Yến Minh Tu nói, “Hôm nay em ngủ lại đây nhé.”
Chu Tường vẫn chưa quen, “Đừng, cậu về với anh cậu đi.”
“Anh sẽ về nhà chứ?” Yến Minh Tu nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Chu Tường gật gật, lại lắc lắc, “Không được, tôi phải chăm sóc mẹ tôi.”
Yến Minh Tu nói, “Vậy thì sống chung luôn, chúng ta dọn đến căn hộ ở Tam Hoàn nhé, em và anh cùng chăm sóc mẹ anh.”
Chu Tường ngẫm nghĩ, “Không được, tính mẹ tôi không thích làm phiền người khác.”
“Nhưng em muốn sống cùng anh.” Yến Minh Tu khẽ nhíu mày.
Chu Tường rối tinh rối mù,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-nghiep-the-than-2/1909806/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.