An Bình nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, ngay sau đó, giọng nói nàng ta mang theo sự bi thương.
"Hoàng thượng cứu thiếp!"
Nhưng người đến không phải hoàng thượng, mà là mama bên cạnh Thái hậu: "Hoàng thượng hôm nay ngất xỉu trong Ngự thư phòng, Thái hậu gọi cô nương mau trở về chuẩn bị thăm hỏi."
Nói xong, bà ta như vừa trông thấy ta, lập tức im bặt.
Ta mỉm cười nhìn An Bình,
Lúc này trên mặt nàng ta là sự hoảng sợ thực sự.
Nhưng ta không tiếp tục gây khó dễ cho nàng ta, chỉ nhìn vào chiếc còi ưng treo trước n.g.ự.c nàng.
"Thứ này thật thú vị." Ta nói, "Nghe nói An Bình Quận chúa trước khi gả cho Vương của thảo nguyên, đã từng nhận được một chiếc còi ưng như thế này làm tín vật đính ước. Trong dân gian còn truyền rằng trước khi kết thân, quận chúa đã cùng Vương của thảo nguyên đính ước, nếu điều này là thật, thì quả là một câu chuyện đẹp."
Những người đang giữ chặt An Bình liền buông tay, nàng run rẩy ngã nhào xuống đất,
Ánh mắt nhìn ta như nhìn thấy quỷ, thậm chí quên cả hành lễ, lảo đảo bò dậy rồi bỏ chạy.
Đêm đó, có người đưa mật thư đến tay ta.
Người đưa tin giọng nói vội vã, chỉ nói rằng mình có thể đã bị lộ, hỏi rằng quân đột kích đã tiến đến đâu.
Ta nghĩ một chút, rồi vung tay viết hồi âm: Sắp đến cổng thành.
Sáng hôm sau, Tiêu Dục trong cơn bệnh tật tỉnh dậy, đến gặp ta.
Hắn đến để bảo vệ cho An Bình, lúc này đang nhìn ta, đầy vẻ không đồng tình.
"Nàng ấy không giống như nàng, nàng ấy trong cung này không có chỗ dựa, cớ sao nàng phải gây khó dễ cho nàng ấy."
"Tiêu Dục, đừng tự lừa dối mình nữa." Ta nói, "Trên đời này không có chuyện gì mà cả hai bên đều được."
Tiêu Dục im lặng hồi lâu, cuối cùng nói trước mặt ta: "Nhưng trẫm là hoàng đế."
Đây là lần thứ hai hắn nhấn mạnh thân phận của mình trước mặt ta, để tuyên bố với ta rằng, vì muốn bù đắp cho An Bình, hắn đã quyết định nạp nàng làm phi.
Ngày trước, hắn ghét cay ghét đắng phụ hoàng vì lý do này, đã thiên vị mẹ con Quý phi một cách công khai.
Giờ đây, điều này cuối cùng cũng trở thành cái cớ để hắn bào chữa cho việc bội tín, bội nghĩa của mình.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt hắn trùng với khuôn mặt tiên đế khi xưa đã từng mắng hắn là kẻ vô dụng trong buổi yến tiệc hoàng cung.
Quyền lực quả thật là thứ dễ làm người ta mê muội,
Ta nhìn vào sắc mặt tái nhợt của hắn, rồi nghĩ đến những người đã lén lút vào kinh thành.
Khóe miệng ta khẽ cong lên,
Tiêu Dục bây giờ là hoàng đế, nhưng sẽ sớm không còn nữa.
Ta thường không để người khác dùng cùng một lý do để làm phiền ta lần thứ ba.
Như thể cố tình răn đe ta,
Tiêu Dục đã đặc biệt chuẩn bị lễ sắc phong cho An Bình.
Đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong đời nàng.
Nàng vận lễ phục lộng lẫy, đầu đội mũ vàng, bước về phía người mà nàng hằng ngưỡng mộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]