Như một con cá mắc cạn, Mạc Dịch giật nẩy mình ở trên giường, anh há mồm thở hào hển, tham lam hấp thụ bầu không khí trong lành của thế giới thực.
Đồng tử giãn rộng bất định nhìn chăm chú lên trần nhà, trong nhất thời anh không biết mình đang ở nơi đâu.
Thứ đầu tiên anh cảm nhận được là mùi máu tươi nồng nặc còn sót lại giữa môi lưỡi, nó ăn mòn giác quan của anh một cách mãnh liệt, khiến Mạc Dịch không chịu nổi mà bám vào mép giường nôn khan, nhưng nôn đến mức lật tung cả dạ dày lên cũng không ra được vật gì, trái lại còn làm cho lục phủ ngũ tạng quay cuồng khó chịu.
Anh hoang mang chống tay ngồi dậy, những hình ảnh trước đó mới từ từ quay lại trong trí nhớ.
Sắc mặt Mạc Dịch tái nhợt, mãi một lúc lâu sau anh mới hoàn hồn — những gì mình từng trải qua là sự thực ư? Hay chỉ là một giấc mộng chân thật đến đáng sợ mà thôi?
Anh đờ đẫn quay đầu nhìn một vòng xung quanh căn phòng của mình: gia cụ vẫn như cũ, trang trí vẫn như cũ, hết thảy đều là hình dáng quen thuộc như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa chưa kéo kín tràn vào trong phòng, rơi trên mép giường anh, trong trẻo như mơ.
Mạc Dịch ngẩn ngơ đưa tay ra. Ánh sáng chảy tràn qua kẽ tay gầy yếu tái nhợt, trong lúc nhất thời Mạc Dịch tưởng như mình đã trải qua cả một đời người.
Anh đưa tay sờ lên thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-mung-ngai-thoat-chet-thanh-cong/2833863/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.