Nỗi run sợ dâng lên từ tận đáy lòng, hơi lạnh lan tràn từ đỉnh đầu đến tận mũi chân.
Máu huyết trong người cũng đông cứng lại, áp lực từ sự yên tĩnh khiến người ta kinh hoảng, hai lỗ tai lùng bùng chỉ nghe thấy toàn tiếng ồn trắng.
Lông tóc trên người Mạc Dịch dựng đứng cả lên, adrenaline tăng vọt khiến tầm nhìn của anh trở nên hơi mơ hồ.
Anh cố hết sức chớp mắt vài cái, từ từ xoay người lại.
Chùm sáng trắng của đèn pin theo động tác của Mạc Dịch chập chờn lướt qua vách tường, chiếu rọi phía sau lưng.
Dưới ánh đèn yếu ớt, chỉ thấy một con gấu bông cũ nát dựa vào tường, ngay ngắn ngồi trên mặt đất.
Lớp lông màu nâu thưa thớt, tứ chi lủng lẳng, cái đầu nghiêng ngả quái dị.
Nó ngồi tại vị trí mà đứa nhỏ đang đứng ở trong tranh, con mắt đen duy nhất nhìn Mạc Dịch chằm chằm.
Anh bất giác ngừng thở, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, nảy lên thình thịch.
Áp lực quá lớn đè nén thần kinh khiến vầng trán Mạc Dịch lấm tấm mồ hôi.
Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện.
Mạc Dịch giật giật hầu kết, cổ họng khô khốc như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong. Anh cất bước hướng về phía con gấu bông.
Lần này nó không biến mất nữa mà chỉ lẳng lặng nằm đó như một món đồ vô tri.
Mạc Dịch dừng lại cách nó hai bước chân, ngón tay cứng ngắc lạnh lẽo chậm rãi duỗi vào trong túi áo.
Nửa viên cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-mung-ngai-thoat-chet-thanh-cong/2833836/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.