Đúng lúc này đồng hồ của Mạc Dịch phát ra tiếng “tích tích” rất nhỏ, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Anh mở to mắt, cúi nhìn mặt đồng hồ:
Năm giờ kém mười phút.
Vì đề phòng bản thân quên mất thời gian, Mạc Dịch đã đặt báo thức mười phút trước khi kết thúc giờ giải lao.
Tuy rằng quy tắc trên mặt đất không áp dụng dưới lòng đất, nhưng nếu không trở về đúng thời điểm cơm tối, tất sẽ khiến cho người chơi khác nghi ngờ.
Hơn nữa… Mạc Dịch cảm thấy mình cần gặp Tống Kỳ một chút.
Anh cụp mắt, đặt tập hồ sơ vừa xem sang một bên rồi đứng dậy, nhìn thật kỹ căn phòng một lần cuối cùng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cho dù không phải lần đầu tiên chứng kiến nhưng không gian dính đầy máu khô vẫn làm cho người ta thấy sởn tóc gáy.
Mạc Dịch nhắm mắt, nghiêng người men theo khe hở nhỏ hẹp giữa những chiếc giường.
Vì không để ý nên đầu gối anh đụng mạnh vào trụ giường sắt cứng rắn lạnh như băng. Mạc Dịch đau đến nỗi hít một hơi, phải cúi đầu nhìn lại.
Hóa ra là một chiếc giường ngã chổng vó trên mặt đất, bốn chân hướng lên trời — chính nó đã đụng phải đầu gối anh.
Mạc Dịch nhíu chặt mày, cảm giác tê đau đã dần tan đi nhưng trong lòng lại thoáng lạnh lẽo.
Anh nhớ rõ lúc đi vào không hề thấy chiếc giường nào bị lật đổ cả.
Trên ván giường chổng ngược có một dấu tay nho nhỏ, khác với màu máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-mung-ngai-thoat-chet-thanh-cong/2833833/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.