Quầng sáng hình tròn chiếu ra từ đèn pin chớp lóa trên hành lang, mang vẻ âm u giữa bóng đêm dày đặc. 
Tiếng bước chân nện đều đều trong không gian trống rỗng, ánh đèn sáng sủa từ dãy phòng học cũng không thể nào xua tan đi ác ý từ tận xương tủy này. 
Mạc Dịch vững bước tiến vào khu vực không có ánh điện, bàn tay cầm đèn pin hơi đổ mồ hôi, nhưng tinh thần lại cực kỳ bình tĩnh. 
Đèn tuýp phía sau anh vang lên tiếng “rè rè”. 
Bỗng nhiên Mạc Dịch dừng lại. 
Giang Nguyên Bạch đang đi đằng sau suýt chút nữa đập mặt vào lưng anh, cậu nhát gan nhỏ giọng thầm thì như sợ bản thân sẽ đánh thức thứ gì đó. “…Làm sao vậy?” 
Mạc Dịch lắc lắc đèn pin, ý bảo cậu lại đây mà xem. 
Giang Nguyên Bạch rón rén nhô đầu ra, nương theo ánh đèn nhìn về phía trước rồi cũng ngớ người. 
Hành lang trước mắt trông rất bình thường, ngoài chuyện không có đèn ra, thì giống y như đầu hành lang còn lại. 
Hoàn toàn không có gì khủng bố như trong tưởng tượng. 
Cậu sửng sốt gãi gãi đầu, bước tới chạm tay vào bức tường cuối lối đi, dưới lòng bàn tay là xúc cảm ẩm ướt lạnh lẽo như băng. Cậu ngơ ngác thì thào. “…Sao lại thế này.” 
Chẳng lẽ bọn họ giải sai chỗ nào rồi ư? 
Đúng lúc này bỗng thấy phía sau truyền đến tiếng thủy tinh vỡ đánh “rầm” một cái, Giang Nguyên Bạch giật nảy mình, chưa kịp quay đầu đã nghe thanh âm Mạc Dịch vang lên bên tai. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-mung-ngai-thoat-chet-thanh-cong/2833803/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.