Lưu Linh quay đầu, thấy Thẩm Yến đang đi về phía mình. Nàng lui về phía sau một bước, váy dài tuyết trắng bao lấy dáng người nhỏ nhắn, thướt tha, vong eo mảnh mai, chỉ vừa bằng nắm tay. 
Nàng tựa vào cửa, dáng vẻ rung động lòng người, nhưng bởi vì trong tay còn ôm chậu hoa vướng víu, cộng với gió đùa dai, quấn lấy tóc mai đen huyền, phất qua gò má trắng ngần, hai vai nàng thoáng run lên, để lộ vẻ lạnh bạc, tiêu điều.   
Thẩm Yến đi ngang qua bên cạnh, lúc Lưu Linh không để ý, chàng bê chậu hoa khỏi tay nàng, trở vào trong phòng. 
Gương mặt chàng lạnh lùng, mí mắt cũng chẳng thèm động, trừ bỏ động tác bất ngờ kia ra, Lưu Linh hoàn toàn không cảm nhận được chàng đang có thiện ý. Nhưng Thẩm Yến lại rõ ràng có ý tốt – hơn nữa ý tốt này càng trân quý hơn sau khi xảy ra tình huống bức ép người đêm qua. 
“Đứa trẻ kia tặng đấy.” Lưu Linh đi theo sau chàng, không hiểu sao bỗng nhiên nghĩ nên giải thích gì đó, “Hôm qua ta gặp nó trên đường, có lẽ tên nhóc kia chót dại làm chuyện hồ đồ, tiêu hết tiền trên người, sợ người nhà trách mắng, thấy hàng bắn cung lấy thưởng kia, định giành được một thứ tốt tốt về khoe mẽ. Nhưng bị lão chủ quán gian trá lừa gạt. Tiểu tử đó thua sạch, khóc rối tinh rối mù cả lên. Ta vô ý đụng phải nó, nên thuận tiện giúp đỡ. Vừa rồi nó mang hoa đến cảm ơn ta.” 
“Mấy chuyện này đều là chuyện bình thường,” Thẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-khanh-hao/2674645/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.