Nàng biết, cho dù căn bệnh của nàng có là bệnh nan y đi chăng nữa thì Thẩm mỹ nhân cũng sẽ không có ý định từ bỏ nàng.
Bên ngoài cửa phòng, từ giây phút Thẩm Yến lựa chọn bước vào trong thì Hầu phu nhân đã muốn rời đi. Bà vốn cho rằng dòng dõi của Thẩm gia theo lý mà nói sẽ không thể nào chấp nhận một cô gái có chứng "loạn thần". Thẩm đại nhân là người khiết thân tự hảo (1),sau khi biết được bệnh tình của Lưu Linh làm sao còn có thể chọn Lưu Linh được nữa chứ?
Hầu phu nhân không có bản lĩnh giở thủ đoạn, bà ta chỉ là hy vọng Thẩm Yến có thể biết khó mà lui, chủ động từ bỏ Lưu Linh. Hơn nữa bà cũng từng nghe qua về nhân phẩm và trí tuệ của Thẩm đại nhân, bà ta tin tưởng Thẩm Yến sau khi bước ra khỏi cánh cửa này sẽ không đi khắp nơi nói năng lung tung. Nếu như sau này A Linh có muốn kết hôn thì vẫn có thể gả ra ngoài.
Kỳ thật Hầu phu nhân cũng không hy vọng Lưu Linh xuất giá nhanh chóng như thế. Dù sao thì Lưu Linh cũng vừa mới thoái hôn với Lục Minh Sơn, ngay lập tức lại gả vào Thẩm gia, Hầu phu nhân cảm thấy như vậy không tốt cho thể diện của nhà họ.
Cho nên tuy là bất bình vì Lão Hầu gia đặt hết tâm tư lên người nữ ngoại tôn nhưng về suy nghĩ thì Hầu phu nhân với Lão Hầu gia quả thật là người đứng chung một chiến tuyến.
Nhưng bà lại không nghĩ tới Thẩm Yến thế mà vẫn giữ đúng lời hứa đồng ý cưới Lưu Linh.
Dưới sự ngầm cho phép của Hầu phu nhân nên Thẩm Yến rất dễ dàng đưa Lưu Linh ra ngoài. Sau đó bà lại đến bẩm báo tình huống với Lão Hầu gia, Lão Hầu gia nghe xong thì nhất thời nổi cơn tam bành: "Con sao lại có thể để cho người ngoài biết được bệnh tình của A Linh, con có biết đây chính là đâm một dao vào ngực của A Linh hay không?", được chốc lát thì lại tức giận: "Sao con lại để cho Thẩm Yến dễ dàng bắt cóc A Linh đi như vậy? Ai biết được tên tiểu tử đó có ức hiếp A Linh nhà chúng ta hay không?", một lúc sau lão Hầu gia lại cảm thấy thật là may mắn: "A Linh bị Thẩm Yến đưa đi, có lẽ là tiểu tử nhà họ Thẩm kia thật sự có thể an ủi A Linh đang bị tổn thương.", cuối cùng thì ông lại đau lòng, bị chính người thân của mình bán đứng A Linh chắc hẳn là rất đau lòng.
Tâm tình dĩ nhiên là sẽ có một chút không được thoải mái nhưng Lưu Linh vẫn không có cảm giác mất mát quá lớn.
Cùng với Thẩm Yến đi dạo trên phố, xung quanh là người người qua lại tấp nập, đèn đuốc sáng rực như giữa ban ngày, nàng nói hết với Thẩm Yến tâm sự trong lòng: "Thật ra ta không có khó khăn gì cả, nhiều năm về trước ta dã biết bọn họ sẽ đối xử với ta như vậy."
"Cha ta ầm ĩ với ta là bởi vì cha ta chột dạ. Di nương hiện tại đối xử rất tốt với ta, khóc lóc sướt mướt là vì muốn từ thân phận di mẫu mà biến thành thân phận mẫu thân...Cả đời bà ta có muốn cũng đừng hòng."
"Đệ đệ, muội muội của ta hận ta, sợ ta cũng là vì ta đối với bọn chúng không tốt."
"Còn mấy người cữu cữu của ta, có lẽ trước đây bọn họ thương ta nhưng từ sau khi mẫu thân qua đời bọn họ đối với là ta kính nhi viễn chi (2),đối với ta cũng có chút sợ hãi.”
“Bọn họ nói bệ hạ yêu thương ta, thật ra là vì bọn họ muốn đem ta ra để giúp cho bọn họ đối đầu với phụ thân của ta.”
“Ngay cả ngoại tổ phụ...Chàng xem ông ấy hiện tại thương yêu ta như vậy, thật ra ban đầu ông ấy là vì muốn bù đắp cho ta, chính là yêu thương ta nhiều năm như vậy, đến cuối cùng mới yêu thương ra cái tình cảm này.”
“Thẩm đại nhân, chàng nhìn xem, ta ở bên cạnh người khác, người khác đối với nào với ta đều nhìn thấy rõ ràng. Chỉ là ta vờ như không hay biết gì cả.” Lưu Linh cười một tiếng, vừa lạnh lẽo lại thê lương: “Ta có cái gì mà không biết đâu chứ? Năm tuổi ta đã có thể giết chết mẫu thân của mình, còn có cái gì mà ta không thể nhìn thấy rõ ràng chứ?”
Trong lúc nàng đang ôm con rối nhỏ được chàng trong tay, Thẩm Yến cũng cảm nhận được câu hỏi ban nãy của thái y ở phủ Hầu gia rốt cuộc cũng đã bị nàng bỏ lại sau lưng, hiện tại nàng thật sự rất vui vẻ.
Lưu Linh kéo cánh tay của chàng nói: "Thẩm đại nhân à, ta thật sự rất muốn được gả cho chàng đó! Chàng đối với ta thật là tốt..."
Thẩm Yến trêu đùa nàng: "Làm sao nàng biết được sau khi ta cưới nàng sẽ không đối xử tệ với nàng vậy?"
"..." Lưu Linh khẽ gầm gừ chàng.
Trong lúc hai người đang cười nói, trêu đùa với nhau thì Lưu Linh đột nhiên nhìn thấy có hai bóng đen xẹt qua trước mặt nàng. Ngay lập tức nàng cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay nàng đang bám vào của Thẩm Yến căng cứng lên.
"Thẩm đại nhân." Hai vị Cẩm Y Vệ chậm rãi mở lời: "Lúc sáng có người của Hình bộ đến theo chiếu chỉ đưa Vân Dịch ra khỏi ngục, Cẩm Y Vệ vừa mới nhận được tin tức báo có người đến cướp ngục, đã cứu Vân Dịch đi rồi...Hình bộ đến mượn người, Hàn đại nhân truyền lệnh cho Thẩm đại nhân lập tức qua đó."
Vân Dịch?
Không phải lên là tên quan viên mà Thẩm Yến cùng bọn họ một đường áp giải vào kinh sao? Người vào ngục theo chiếu chỉ không phải là do Cẩm Y Vệ phụ trách hay sao? Tại sao lại có liên quan đến Hình bộ?
Lưu Linh nảy sinh ngờ vực trong lòng.
Ánh mắt Thẩm Yến lạnh lùng: "Là ai đã phê chuẩn cho Hình bộ đưa người đi? Trấn phủ một câu cũng chưa nói? Tới lúc xảy ra chuyện lại đi tìm chúng ta à?"
Hai vị Cẩm Y Vệ chớp chớp mắt, bởi vì trách nhiệm của Cẩm Y Vệ quá lớn nên đoạt mất chén cơm của người khác. Lại nói Hình bộ, hễ nhìn thấy Cẩm Y Vệ là lại chướng mắt, cho rằng Cẩm Y Vệ đoạt mất chuyện vốn dĩ phải do bọn họ làm.
Nhưng mà không ngờ được là Thẩm Yến chỉ mới rời khỏi có nửa ngày thì Vân Dịch đã bị cướp đi mất.
Hai người họ đáp: "Trấn phủ đại nhân nói án của Vân Dịch vẫn là dó Thẩm đại nhân người phụ trách, Hình bộ đến đòi người Trấn phủ đại nhân đương nhiên là không đồng ý. Kết quả là sau đó Hàn Chỉ huy sứ tới, nói Thẩm đại nhân người...Nói tóm lại là Hàn Chỉ huy sứ lấn lướt, vượt quyền của Trấn phủ đại nhân, trực tiếp để cho Hình bộ đưa người đi."
Vốn dĩ sau khi Thẩm Yến quay trở về kinh sẽ được thăng quan lên làm Trấn phủ. Trấn phủ ban đầu sớm đã có nơi khác để đi, tâm tư đã không còn muốn ở lại Bắc Trấn phủ Ty nữa. Ai mà ngờ được Lục gia lại nửa đường ngáng chân, ở trước triều đình ra sức buộc tội Thẩm Yến, hại Thẩm Yến không được thăng chức.
Trấn phủ hiểu rõ đây là bàn cờ giữa Thẩm Yến và Lục gia, hắn không thể nào đắc tội cả hai bên nên đành lựa chọn bám vào bên mạnh hơn. Hàn Chỉ huy sứ nói là phải giao người cho Hình bộ, trong thời khắc mấu chốt đó hắn tất nhiên là sẽ không làm Hàn đại nhân mất mặt.
Trong lòng nàng có chút khó chịu xen lẫn không cam tâm: Mỗi lần Thẩm đại nhân đi cùng với nàng chỉ mới được chốc lát là sẽ bị gọi đi...
Lưu Linh dường như đang định che giấu tâm sự của bản thân, định là sẽ nói lời tạm biệt với Thẩm mỹ nhân. Chỉ là nàng nhìn thấy Thẩm Yến sau khi hỏi rõ ngọn ngành sự tình cũng không nóng nảy mà chỉ cười một tiếng: "Người nếu đã giao cho Hình bộ thì ta việc gì phải đi biện minh cho sự quá phận của người khác chứ?"
"Thẩm đại nhân!" Hai người họ hiểu rõ Thẩm Yến đây là muốn làm bẽ mặt Hàn Mặc. Chuyện đã thành ra như vậy, Hàn Mặc ở Cẩm Y Vệ nhất định cũng không phải là kẻ ngốc. Thẩm đại nhân không nể mặt Hàn Mặc cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ làm sao trả lời đây?
Thẩm Yến nói: "Ta sẽ không quay về chủ trì đại cục đâu, không nói không rằng để người khác đưa người đi lại không nói cho ta biết, xảy ra chuyện rồi mới chạy đến tìm ta, thế gian này nào có chuyện gì tốt đẹp như vậy đâu chứ?"
"Nhưng đây là do Hình bộ xin được giúp đỡ...Thẩm đại nhân không đi, hình như không được hay cho lắm."
Thẩm Yến trầm ngâm một lát rồi nói: "Được, ta sẽ đi. Chuyện nào ra chuyện đó, ta là lấy thân phận Cẩm Y Vệ được điều động đi bắt người, chuyện của Vân Dịch ta sẽ không để ý tới."
Thẩm Yến rốt cuộc cũng phải đi.
Tâm trạng của Lưu Linh phập phập phồng phồng, vừa nghe thấy dường như đã hiểu được kết quả.
Bắt gặp Thẩm Yến đang nhìn về phía mình, nàng thản nhiên đáp: "Chàng đi đi, ta sẽ tự quay về, chàng không cần phải lo lắng."
Vì sợ làm cho Thẩm Yến khó xử nên nàng cúi đầu xuống, không nói nhiều lời liền quay đầu bước đi. Nàng thật sự rất sợ bản thân nếu còn không rời khỏi sẽ nổi giận với chàng.
Nàng muốn đi cùng với chàng suốt đêm nhưng chàng lại không thể thực hiện được.
Lưu Linh mặc kệ không quan tâm, Thẩm Yến khó thu phục như vậy mà nàng đã thu phục được thì Thẩm phu nhân nhất định nàng cũng có cách. Theo nàng quan sát Thẩm phu nhân chỉ là không thích nàng, không khó đối phó như Thẩm Yển.
"Phu nhân, phu nhân..." Hai người đang một đối một đáp trò chuyện thì thị nữ canh giữ ở bên ngoại đã vội vàng chạy vào.
Thị nữ còn chưa nói hết câu đã thấy Thẩm lão gia ở phía sau không màng tới lễ nghĩa đi thẳng vào trong, nhìn thấy Lưu Linh đang đứng đó, ông thở hổn hển nói với hai người trong phòng: "Có chuyện lớn rồi! Thẩm Dục trở về báo tin, Yến Nhi bị người khác tố cáo đã động tay động chân vào vụ án của Vân Dịch mới để cho Vân Dịch ba lần bốn lượt tẩu thoát. Trần Chỉ huy sứ đã bãi nhiệm chức vụ của Yến Nhi, muốn nó phải chấp nhận bị tra xét!"
"...Vậy, vậy Yến Nhi đang ở đâu?"
"Nó cùng với Trần Chỉ huy sứ nảy sinh mâu thuẫn, hai bên ra tay đánh nhau. Sau khi nó bỏ đi Trần Chỉ huy sứ đã ra lệnh cho lập tức ra lệnh cho Cẩm Y Vệ truy nã nó nhưng vẫn chưa tìm được người về."
"Nó bỏ đi đâu cơ chứ?" Thẩm phu nhân không hiểu được ẩn tình bên trong, bà chỉ cảm thấy tính tình con trai mình mạnh mẽ như vậy, sao nó lại có thể không chịu đựng được? Cho đến khi Thẩm lão gia nói không tìm thấy người thì bà mới bắt đầu luống cuống.
Thẩm lão gia buồn bã lắc đầu, trước khi báo cho Thẩm phu nhân biết ông ấy đã phái người đi tìm kiếm Thẩm Yến rất lâu nhưng vẫn không biết được Thẩm Yến đã đi đâu. Nếu như Thẩm Yến vẫn cứ khăng khăng cố chấp nhất định không chịu quay trở về Cẩm Y Vệ trình diện thì Trần Thế Trung hoàn toàn có thể buộc tội nó lơ là nhiệm vụ, trực tiếp tống nó vào ngục giam chứ không phải như lúc này tạm thời cách chức để điều tra.
Đây mới chính là nguyện nhân mà Thẩm gia muốn tìm ra Thẩm Yến càng sớm càng tốt.
Lưu Linh sau khi nghe Thẩm lão gia nói trong lòng cảm thấy rất khó hiểu: Hành động này quả thật là không giống với tác phong của Thẩm Yến. Cho dù có bị người khác vu oan giá họa Thẩm Yến nhất định sẽ không phản ứng mất bình tĩnh đến như vậy. Thái độ xử sự nóng nảy như trẻ con đầu còn chỏm tóc thế này so với tác phong hàng ngày của Thẩm Yến thật sự là rất khác biệt.
Thẩm phu nhân sau khi bàn bạc với Thẩm lão gia thì cả hai đều vội vã nói muốn đi tìm Thẩm Yến, nhưng hai người đều không biết phải tìm con trai mình ở đâu. Tính tình Thẩm Yến bình thường rất độc lập, từ thời niên thiếu đã tách khỏi cha mẹ nên đối với những mối quan hệ xung quanh của Thẩm Yến cơ bản không nắm bắt được.
Thế là hai vợ chồng họ Thẩm lại quay ra trách móc lẫn nhau ngày thường không chịu quan tâm đến con cái, tới lúc xảy ra chuyện thì lại nháo nhào như ruồi nhặng mất đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]