Ngọc bút thư sinh không ngớt lời khen tụng Trương Liêm, "Tiểu ca ngươi đúng là thiên tài đời nay, chỉ gợi một ý nhỏ mà ngươi có thể thâu tóm cả bức đồ, quả lâu đời hay hiếm có. Nào, giờ ngươi thử đọc lên một bài thơ trong đó nghe xem?"
Trương Liêm có thể tham ngộ được Chức Cẩm Ðồ, trong lòng cũng vui mừng không tả, hai vị cô nương bên cạnh lại thôi thúc chàng, khiến chàng phải cất tiếng ngâm lên.
"Trời xanh xao ngút mắt.
Núi vút ngựa. chồn chân.
Dương quan Vô lộ tẩu.
Hình nhân dán dán thưa!"
Ngâm đến chữ 'hy ', lại thêm tám mươi lăm chữ thì tìm thấy một khuyên tròn, biết bài thứ nhất đến chữ 'hy ' là chấm dứt. Chàng cười nói, "Ðây là một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt, thi ý rất hay, nhưng ám chỉ cái gì thì khó đoán được."
Thi Hồng Anh hốt nhiên kêu lên, "Tôi cũng biết giải, để tôi đọc tiếp bài thứ hai xem."
Nói rồi, nàng liền bắt đầu từ chữ thứ hai, tiếp chữ tám mươi sáu, rồi chữ một trăm bảy mốt cứ thế mà đọc thành một bài thơ khác.
"Huân Phong cốc, quả thu xanh um.
Tung thập ngũ hoành là thập ngũ.
Bàn thạch ma phương hội quần hùng.
Thiên niên hỏa táo hữu duyên phùng. "
Tiếp đến cũng là một khuyên tròn chứng tỏ bài thơ vừa kết thúc, Trương Liêm nghe xong không khỏi ngạc nhiên nói, "Chuyên quả hỏa táo mà cũng ký tải trong này sao?"
Thi Hồng Anh cười nói, "Hay lắm, để muội đọc tiếp xem có thêm gì phong tình ở Thúy Vân Các không nhé!"
Trương Liêm biết nàng có ý trêu ghẹo mình, nhưng mặt vẫn nóng phừng lên. Triệu Tế Tế mỉm cười nói, "Bức Chức Cẩm Ðồ thêu từ mấy chục năm trước có lẽ lúc ấy Thúy Vân Các còn chưa phải là nơi thịnh danh."
Nói đến đó cô ta suýt một tiếng nói tiếp, "Ðêm yên tĩnh âm thanh vang xa, đề phòng người khác nghe trộm, thư thu nên nói nhỏ lại một chút!"
Thi Hồng Anh ngước mắt cười nói, "Triệu thư thư định nói đỡ cho Trương huynh đấy sao?"
ô kim hóa lang chen vào nói, "Triệu cô nương nói rất đúng tình đúng lý, chúng ta đốt lửa cháy thế này dễ bị người khác nhìn thấy, nói không chừng đã bị người khác nghe lén từ lâu mà không biết."
Thi Hồng Anh vừa rồi chỉ nhân cớ nói đùa mà thôi, giờ trao lại bức Chức Cẩm Ðồ cho Trương Liêm rồi đứng lên nói, "Tôi không tin có kẻ nào to gan lớn mật dám đến đây nghe lén. Thư thư, chúng ta đi!"
Trương Liêm vội hỏi, "Hồng muội định đi đâu?"
Thi Hồng Anh nói, "Không đi, ở lại đây làm gì?"
Trương Liêm mày kiếm nhíu lại nói, "Ta và Triệu cô nương vốn là đi tìm Tiểu Tam, nào ngờ lại chạm trán với Trang Thiếu Hùng. Giờ thương thế của Triệu cô nương đà hồi phục, chúng ta đi tìm quanh một vùng này xem?"
Thi Hồng Anh nói, "Huynh muốn nói đến tên đào mộ hôi của kia sao? Hắn nếu như có mặt ở quanh đây nếu như không nghe thấy chúng ta nói chuyện, thì cũng nhìn thấy ánh lửa, nhất định hắn đã tìm đến từ lâu rồi!"
Trương Liêm nghe một câu này thấy có lý, ban đầu cho rằng Tiểu Tam truy theo chân huynh muội Trang Thiếu Hùng, nhưng đến nơi thì chỉ thấy một mình Trang Thiếu Hùng mà không nhìn thấy Ngọc bút thư sinh chẳng lẽ Trang Thiếu Hùng rẽ chạy theo một hướng khác và Tiểu Tam đã theo về hướng đó?
Nhưng đó chỉ là suy đoán, tình hình còn chưa biết hư thực thế nào vẫn khiến cho Trương Liêm trong lòng bất an, chàng xoay nhìn ô kim hóa lang hỏi, "Thang lão trượng khi vào trong tháp cứu người có nhìn thấy người nào khác bị giam cầm trong đó không?"
ô kim hóa lang lắc đầu nói, "Không thấy ai khác ngoài y!"
Ngọc bút thư sinh tiếp lời lão nói, "Không biết dưới tháp đó còn có đại lao hay không, nhưng lão hủ bị giam cầm nơi đó nhiều năm mà không nhìn thấy người nào khác."
Trương Liêm trầm ngâm giây lát nói, "Nó đi đâu được chứ?"
Triệu Tế Tế nói, "Nếu như hắn truy theo không kịp người ta, tất quay trở lai Bàn Khê chờ Trương huynh."
Trương Liêm ngẫm nghĩ một lát nói, "Ðược thế thì chúng ta trở lại Bàn Khê một chuyến xem."
ô kim hóa lang đỡ Ngọc bút thư sinh đứng lên, mỉm cười nói, "Lão hũ trước tiên cần đưa tệ hữu về phủ, không theo chân tiểu ca ngươi đến Bàn Khê được, xin cáo biệt nơi đây. Nếu như tiểu ca có ý đến Mã Kim Lĩnh thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau. Có điều lần này phát ra võ lâm thiếp không đề danh, bên trong nhất định có âm mưu, cần hết sức thận trọng mới được."
Trương Liêm khẳng khái đáp, "Vãn bối nhất định đi, đa tạ lão trượng quan tâm!"
ô kim hóa lang gật đầu cười nói tiếp, "Xin hỏi tiểu ca chiếc bình trong tay vì đâu mà có."
Triệu Tế Tế vừa nghe hỏi đã bật cười khúc khích nói, "Lại quen nghề thâu thập cổ vật rồi chứ gì?"
ô kim hóa lang cười hì hì nói, "Ðáng chết, lai bị tiểu cô nương nói trúng tim đen!"
Trương Liêm chẳng ngờ lão già này có cố tật thèm đồ cổ như đói thèm ăn khát thèm uống, mỉm cười nói, "Chiếc bình sành này là của Vô sầu cư sĩ nhờ vãn bối trao lai cho con cháu ông không phải là vật của vãn bối... "
Chàng vốn định nói thẳng không thể tặng được, nhưng nghĩ nói thế thì quá thẳng mặt với nhau nên lựa một câu khôn khéo hơn để nó i.
ô kim hóa lang cười nói, "Tiểu ca ngươi bất tất đa nghi, thực ra lão phu hỏi lai lịch chiếc bình này chỉ là để xem tiểu ca ngươi có nhận ra nó chính là chiếc bình Ly Bàn nổi tiếng hay không mà thôi! "
Trương Liêm hiểu nhầm hảo ý của người khác, lại bị chỉ trích thẳng thắn bất giác mặt nóng lên, lắc nhẹ đầu nói, "Vãn bối chỉ biết nhận lời phó thác của người khác mà làm, không hề suy nghĩ xem nó là loại bình gì, càng không biết nó là chiếc bình Ly Bàn nổi tiếng."
ô kim hóa lang thở dài một tiếng cảm khái nói, "Tiểu ca ngươi trung thực chân thành, xưa nay hiếm có. Phải biết chiếc bình Ly Bàn còn có tên gọi là Luyện Dược Bình. Nếu chiếc bình này đúng như ta nói là chiếc bình Ly Bàn thì bất kỳ loại thuốc nào cho vào đó, sau sáu lần sáu ba mươi sáu ngày, hiệu lực của nó đều tăng gấp bội. Nếu như đem thuốc trị độc cho vào đó thì công hiệu có thể nói khởi tử hồi sinh tệ hữu vừa rồi uống nước ngâm Uyên ương huyết ngọc quyết mà giản được độc nhưng nếu như đem nước cho vào bình này sau ba mươi sáu ngày thì công hiệu cũng không thua kém gì!"
Thi Hồng Anh bật cười nói, "Thảo nào mà Vô sầu cư sĩ tâm phế đều đã nát, mà vẫn còn duy trì được một lúc nói ra khá nhiều điều mới chết."
ô kim hóa lang nhíu mày hỏi chuyện lúc đấy thế nào, Thi Hồng Anh bèn kể vắn tắt chuyện nàng với Trương Liêm gặp Vô sầu cư sĩ trong hoàn cảnh thế nào.
ô kim hóa lang nghe xong liền nhìn Trương Liêm nói, "Trên miệng bình Ly Bàn điêu khắc hình Quy long giao đằng, miệng con rồng hướng lên trên, tiểu ca ngươi xem có đúng thế không?"
Trương Liêm nghe liền xăm xoi chiếc bình sành dưới ánh lửa một lúc, gật đầu nói, "Ðúng như lão trượng nói."
ô kim hóa lang nói, "Chiếc bình này nói thực nếu như lọt vào bất cứ tay người nào rồi, thì chẳng bao giờ giao lại cho con cháu Vô sầu cư sĩ. Nhưng tiểu ca ngươi không lừa mình dối người nhất định đem chiếc bình này trả lại chứ chẳng nghi. Có điều, thuốc trong bình đã bị Vô sầu cư sĩ uống hết rồi, trước khi trao lại chiếc bình này cho tử tôn của ông ta, có thể cho thuốc vào đó mà dùng cũng không hề trái đạo lý! "
Trương Liếm nghe gợi ý này thì trầm ngâm giây lát nói, "Mang bình không bên người, không bằng mang thuốc cứu người, lời này rất đúng, chỉ tiếc là trước mắt tiểu khả chưa có thứ thuốc gì cả!"
ô kim hóa lang mỉm cười, rồi thò tay lấy ra từ trong áo một túi giấy dầu, nghiêm túc nói, "Bao ô Kim Ðan này là linh dược mật truyền sư môn của lão hủ, công năng cường tinh ích khí, trị thương rất hay nhưng không thể trị độc. Giờ tặng tiểu ca cất vào trong bình, sau ba mươi sáu ngày chỉ cần người bệnh còn một hơi thở, uống vào ba viên nhất định sẽ sống, uống mười viên thì công năng tăng gấp bội, ở đây cả thảy có một trăm viên, hy vọng sau này cho lại lão hủ mười viên là đủ!"
Trương Liêm vui mừng nói ngay, "Vãn bối sẽ chừa lại một nửa cho tiền bối."
ô kim hóa lang vội nói, "Lão hủ lấy nhiều cũng Vô dụng, mười viên là quá đủ. Số còn lại tiểu ca cứ uống tăng cường công lực và để dành cứu người khác. Thuốc cho vào bình để lâu không tăng thêm công hiệu, nên chỉ cần sau ba mươi sáu ngày là lấy ra dùng, cho thuốc khác vào dùng là được."
Trương Liêm vừa nghe liền nghĩ bản thân chàng công lực bất túc, lại thêm Tiểu Tam, Thi Hồng Anh, Triệu Tế Tế, Triệu Khanh Khanh, Tất bá bá và cả Hồng Lệ công lực đều chưa uyên thâm, nếu như chiếc bình này thật sự có công năng như thế, sau này chỉ cần mỗi người mười viên thì công lực tăng tiến lên rất nhiều.
Nghĩ thế tự nhiên thấy vui lên, liền nhận thuốc cho vào bình cười nói, "Trong bình còn trống chỗ, không biết có thể bỏ thêm thứ thuốc khác vào được không?"
ô kim hóa lang cau mày suy nghĩ nói, "Theo lý mà nói, nếu như hai loại dược lực không tương khắc tương kị, thì bỏ chung vào một bình có thể được, thí dụ như bình này cho giải dược vào thì được nhưng cho độc dược vào thì không được.
Triệu Tế Tế vui mừng nói, "Tốt lắm, thế cho thuốc giải độc đan của tôi vào đó luôn."
Thi Hồng Anh lại nghĩ một điều khác liền nói, "Tiếc thật, giá như miệng bình lớn như miệng thố sành thì hay biết mấy!"
ô kim hóa lang nói, "Miệng bình lớn nhỏ không quan trọng, đằng nào sau ba mươi sáu ngày thì có thể thay bằng thú thuốc khác Nhỏ thế mà tiện mang theo bên người, lớn như chiếc thố sành thì làm sao mang theo nổi?"
Thi Hồng Anh vẩu mồm nói, "Không phải ý đó, tôi muốn nói nếu như miệng bình lớn, cho luôn cả Uyên ương huyết ngọc quyết vào đó thì công năng trị bệnh còn tăng lên gấp nhiều lần."
ô kim hóa lang thang chút ngớ người rồi cất tiếng cười kha khả nói, "Trước đây có một vị huyện lệnh tuổi Tý, tới ngày sinh nhật ông ta có người mang biếu cho ông ấy một con chuột bằng vàng, ông ngắm nghía rất lâu rồi nói, tháng sau là sinh nhật tiểu thê, tiểu thê tuổi con trâu!"
Trương Liêm bật cười ha hả.
Thi Hồng Anh hừ một tiếng tức giận nói, "Người ta nói thật tình, lão lại tìm cách chửi khéo ư?"
"Lão hứ chửi cô nương bao giờ? Nói thực ra thì lão hủ còn muốn đem tất cả bảo vật trong thiên hạ này cho vào đó, sau một thời gian lấy ra đều biến thành kỳ trân dị bảo! "
Trương Liêm cười nói, "Không thể có được nếu như bỏ thứ gì vào cũng biến thành quý giá, chẳng lẽ đến lúc cho bùn vào hóa thành vàng chăng? Có điều chưa biết hai loại thuốc khác nhau cùng cho vào bình, liệu chúng có làm mất công hiệu của nhau hay không? Như thế thì rất đáng tiếc.
ô kim hóa lang nói, "Tiểu ca ngươi chớ nên bận tâm, chiếc bình Ly Bàn này chính là bảo bối luôn mang theo bên người của Hoa Dương chân nhân lúc sinh thời."
Trương Liêm a lên một tiếng kinh ngạc tiếp lời lão, "Hoa Dương chân nhân chính là Ðào Hoàng Cảnh, người chú giải Bàn Thảo Kinh, ẩn cư trên núi Câu Khúc sơn, đồng thời còn trước tác Cổ Kim Ðao Kiếm Lục, Chân Linh Vị Nghiệp Ðồ, không thể không tin!"
Nói rồi chàng đem luôn giải độc đan cho luôn vào trong bình, bấy giờ mới tiễn chân ô kim hóa lang và Ngọc Bút Thư Sinh.
Chờ hai người đi khuất dạng rồi chàng quay lại nhìn Thi Hồng Anh hỏi, "Hồng muội phải nói cho thực, lần trước muội dạy cho ta pho chưởng pháp đó có phải là Võ học tinh hoa của Vô sầu cư sĩ không?"
Ðây là điều mà chàng để tâm từ lâu, chỉ chờ có dịp hỏi lại Thi Hồng Anh là hỏi cho ra lẽ, nhưng vừa rồi vì có mặt ô kim hóa lang và Ngọc bút thư sinh nên chưa tiện hỏi.
Thi Hồng Anh gật đầu đáp, "Không sai."
Trương Liêm cau mày nói, "Nói thế huynh muội ho Trang phải là hậu nhân của Vô sầu cư sĩ. Nhưng vì sao Trang Thiếu Hùng không thừa nhận Trang Cảnh Hùng là cha mình, cũng chưa từng nghe nói qua cái danh Vô sầu cư sĩ?"
Triệu Tế Tế nghe nhắc lại Trang Thiếu Hùng thì phẫn uất nói, "Trương huynh sao còn nhớ đến bọn huynh muội chết tiệt kia làm gì!"
Trương Liêm nhìn cô ta một cái, thầm hiểu nỗi lòng nữ nhân vào lúc này.
Trang Thiếu Hùng đúng là một con người khó hiểu, hắn thẳng mặt không thừa nhận Triệu Tế Tế, nhưng đáng nói hơn là đến thân sinh của hắn vì sao hắn cũng không thừa nhận?
Nghĩ đến chừng đó, nhớ câu nhân tâm bất cổ, bất giấc khiến chàng buông tiếng thở dài.
Thi Hồng Anh không vui nói, "Ca ca thở dài gì chứ, chẳng lẽ định mang pho Võ học linh hoa và chiếc bình quý cùng Song long ngọc bài trả lại cho Trang Thiếu Hùng?"
Trương Liêm chẳng chút do dự nói, "Nếu như hắn thừa nhận là hậu nhân của Vô sầu cư sĩ, đương nhiên di vật này phải trao lại cho hắn, có thế mới đúng với tâm nguyện của Vô sầu cư sĩ lúc lâm chung."
Thi Hồng Anh mắt đỏ lên vì tức tối nói, "Trương công ngốc nghếch của tôi à, còn muốn tạo thêm sát nghiệp nữa đây?
Trương Liêm ngạc nhiên hỏi, "Ta tạo sát nghiệp gì?"
Thi Hồng Anh mặt đầy nộ khí nói, "Tôi nghe Triệu thư nói Trang Thiếu Hùng đương nhậm chức Ðô giám trong Bạch Hạc môn, nếu như để hắn luyện thành tuyệt học chưởng pháp này, thì chẳng biết bao nhiêu danh môn cao thủ bị giết dưới tay hắn?"
Trương Liêm nghe nói hơi rúng động trong lòng trầm ngâm nói, "Nhưng ta chung quy không thể quay lưng với người đã khuất. Có điều ta tin rằng cho dù pho võ công tuyệt học của Vô sầu cư sĩ cao siêu đến đâu, thì cũng không thể nói là thiên hạ Vô địch, chung quy cùng phải có cách khắc phục được!"
Thi Hồng Anh hậm hực nói, "Chờ đến khi huynh tìm ra cách khắc chế hắn, thì không biết đã đổ xuống bao nhiêu huyết tanh?"
Trương Liêm trầm tĩnh nói, "Hồng muội chớ nên quá nôn nóng, còn chưa tìm thấy Trang Cảnh Hùng mà, huống gì chiếc ngọc bài và pho võ công ấy không nằm trong người ta."
Thi Hồng Anh ùm một tiếng hỏi, "Ai lấy đi rồi?"
Trương Liêm cười nói, "Tiểu Cúc, Tiểu Liên cướp mất, bọn chúng không phải là nha hoàn của Hồng muội ư?"
Hồng Anh nghe nói thì cười như nắc nẻ nói, "A Di Ðà Phật tạ ân trời đất, không để mấy vật kia nằm trong người huynh."
Trương Liêm thấy nàng nói tiếu một câu bật cười nói, "Song long ngọc lệnh thì không ích gì lắm, nhưng pho chưởng pháp thì ta có thể chép lại giao cho bọn họ."
"Huynh dám?" Thi Hồng Anh la lên, rồi hốt nhiên cười lớn nói, "Mà huynh tốt nhất cũng chớ nên tính toán như thế, cho dù huynh có thể chép lại không sót chữ nào, nhưng người ta nhìn ra không phải bút tích của Vô sầu cư sĩ thì quyết cũng không bao giờ tin vào lòng tốt của huynh. Thậm chí còn nghi huynh đã có ý định lừa họ bằng một bản sao dối, họ có thể truy hỏi huynh cho ra bản chính, khi ấy thì phiền hà chưa biết chừng nào!"
Một câu này quả không sai chút nào, khiến Trương Liêm nghe phải ngớ người, nhất thời chưa biết nói thế nào với vị muội muội ương bướng của mình.
Hốt nhiên, nghe Thi Hồng Anh hí hửng ca lên đắc chí.
"Trời xanh Vô tận.
Biển biếc bao la.
Trùng dương muôn dợn sóng.
Thiên hà vạn sao sa.
Mây chơi lang thang sườn núi.
Gió vui gõ cửa mọi nhà "
Trương Liêm nghe vội hỏi, "Hồng muội học ai những câu ca này?"
Thi Hồng Anh nói, "Muội học từ một vị trung niên, chẳng lẽ huynh cũng biết?"
Trương Liêm nhíu mày nói, "Một vị trung niên! Có phải là một vị nho sinh mặt trắng, để râu năm chòm?"
"Nho sinh thì đúng, nhưng người này râu quai nón, mặt lai khô vàng, không phải mặt trắng."
Trương Liêm mặt lộ nét rầu rĩ, "Nói thế là không phải rồi!"
Thi Hồng Anh thấy kỳ liền hỏi, "Huynh muốn nói ai thế?"
"Khúc tiêu từ này là do gia nghiêm sáng tác, nhưng theo như muội mô tả thì dung mạo không giống."
Triệu Tế Tế nhắc chàng một câu, "Trương huynh chớ quên có thể lệnh tôn cải trang!"
Một câu này khiến Trương Liêm hớn hở nói, "Ðược, để ta đọc tiếp xem có đúng không nhé!"
Nói rồi chàng cất tiếng ngâm lên theo mạch thơ của nàng.
"Hạc kêu lảnh lót.
suối hát thiết tha.
Lưng trời chim bay lượn.
Sườn non bướm vờn hoa.
Ðàn bò tung tăng gặm cỏ.
Lưng trâu sáo trẻ ngân nga.
Ðất trời luân chuyển, Mắt lệ nhòa nhòa.
Ngẫm đời người thấm thoắt.
Như giấc mộng thoáng qua.
Bằng hữu giờ đâu vắng cả?
Chỉ còn trơ lại mình ta? "
Thi Hồng Anh hai mắt sáng lên, vui mừng nói, "Không sai một chữ, nhất định là bá phụ rồi. Lão nhân gia còn dạy cho tôi mười hai chiêu kiếm."
Trương Liêm vội hỏi, "Hồng muội gặp ông ấy ở đâu?"
Thi Hồng Anh nói, "Lần ấy muội trở lại Cô Tô tìm sư bá, nào ngờ trên tửu lâu gặp một vị thần thái khác thường muội liền ngầm theo người này một quãng, không ngờ ông ta lại nhận ra thân pháp của muội liền quay lại hỏi lai lịch sư thừa, nói ra mới biết ông ấy quen gia sư. Khi nghe muội nói muốn đi Hổ Ðầu Nham tìm gia sư, ông ấy liền bảo không cần đi nữa, Hổ Ðầu Nham giờ chỉ còn là đống gạch vụn. Sau đó ông ấy dạy muội mười hai chiêu kiếm pháp, nói sau này khi gặp lại gia sư, chỉ cần người nhìn thấy kiếm pháp thì biết ngay là ai!"
Trương Liêm vui mừng nói, "Thế cha có hỏi đến ta không?"
Thi Hồng Anh mặt hơi ửng hồng, lắc đầu nói, "Muội lúc bấy giờ không biết ông ấy là ai, mà cũng không nói cho ông ấy biết là quen với huynh đương nhiên không hỏi đến huynh rồi."
Lời này tuy hoàn toàn đúng lý, nhưng có chút gì cũng khiến Trương Liêm thấy hẫng hụt.
Thi Hồng Anh lại nói tiếp, "à đúng rồi! Mười hai chiêu kiếm pháp bá phụ truyền cho muội, giờ muội truyền lại cho huynh thì cùng hay."
Trương Liêm gật đầu nói, "Cha vốn không muốn ta học kiếm nhất định bên trong có nguyên nhân, nhưng về sau ta học được mười hai chiêu kiếm từ Tất bá bá, không biết có giống nhau không, muội nhanh thi triển ta xem."
Triệu Tế Tế nghe thế liền quay người đi nơi khác nói, "Tôi không nên nhìn, các người cứ luyện kiếm đi."
Trương Liêm hơi ngạc nhiên nói, "Cô nương có xem cũng đâu có sao?"
Triệu Tế Tế quay đầu nghiêm mặt nói, "Trương huynh tâm trường lỗi lạc, nhưng tuyệt học không được tiết lộ ra ngoài Tôi cho dù không có ý ăn cắp võ công, nhưng mắt nhìn thì đầu cũng ghi nhớ, sau này lỡ có lúc thi triển ra há chẳng thành trộm nghề của người khác hay sao, đây là điều tối ky! "
Nói rồi quay đầu lại từ từ đi đến dưới một gốc cây mới đứng lại.
Trương Liêm thấy một vị tuy danh phận là kỹ nữ trong Cao Ðường viện nhưng lòng tự tôn rất cao thì không khỏi khâm phục.
Thi Hồng Anh mỉm cười nói, "Triệu thư thư làm thế là rất đúng, giờ trước tiên xem muội diễn kiếm."
Trương Liêm đứng im lặng chăm chú nhìn nàng thi triển mười hai chiêu kiếm, cảm thấy bất ngờ nói, "Mười hai chiêu kiếm, này hoàn toàn khác với mười hai chiêu kiếm ta học được!"
"Không sai, bá phụ cũng nói đây là nửa pho đầu, nhưng không biết toàn pho có cả thảy bao nhiêu thức?"
"Cả thảy ba mươi sáu thức!"
Thi Hồng Anh nói, "Hay lắm, giờ huynh cứ theo đó mà luyện, thử xem có thể liên kết với mười hai chiêu kiếm mà huynh đã học hay không?"
Trương Liêm y theo lời nàng thi luyện mười hai chiêu kiếm mà nàng vừa dạy, chi sau mấy vòng thì đã thành thục, nhưng đến khi liên kết với mười hai chiêu chàng đã học thì có gì không thuận tay, trong lòng thất vọng nói, "Không được, có lẽ phần một học được là thượng bán bộ, phần ta học là hạ bán bộ, còn một phần trung bán bộ nữa mới thực sư hoàn tất pho kiếm. Nhưng trung bán bộ nằm ở đâu chứ?"
Thi Hồng Anh đôi mất tinh anh máy động liên tục, cười nói, "Huynh luyện thượng bán bộ và hạ bán bộ thành thục điêu luyện, có lẽ sẽ có trung bán bộ."
"Khởi la đội lý truyền thần kiếm, tiêu địch thanh trung độc cấm thư," Trương Liêm lẩm nhẩm lại trong miệng hai câu thơ mà phụ thân để lại trước khi chàng luyện mười hai chiêu kiếm pháp bất giác như hiểu ra vấn đề nói, "Thì ra gia phụ trước tiên đem kiếm pháp truyền thụ cho các người sau đó mới đem phần cuối pho kiếm truyền thụ cho ta!"
"Các người!" Thi Hồng Anh ngạc nhiên chau mày nhìn chàng hỏi, "Bá phụ còn truyền cho ai nữa sao?"
Trương Liêm nói, "Truyền cho ai thì ta không biết, có lẽ là một vị cô nương, cho nên cha mới làm câu thơ, khởi la đội lý truyền thần kiếm! "
Thi Hồng Anh trống ngực rộn lên, vội giục chàng, "Thôi nhanh luyện đi, chúng ta còn phải rời khỏi đây!"
"Ta mượn thanh kiếm của muội để luyện nhé!"
Thi Hồng Anh trao thanh trường kiếm cho chàng rồi tự mình quay người bước về phía Triệu Tế Tế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]