Ðột nhiên, đúng lúc ấy có người từ trong một lùm cây cười nói vọng ra, "Liêm nhi, ngươi thực có phúc lớn."
Trương Liêm quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người thân vận nho bào, thần thái phiêu hốt từ trong tán liễu lướt ra, không nén nổi liền kêu lên, "Cha!"
Rồi tung chân chạy theo.
Nho bào trung niên chau mày quát hỏi, "Ai là cha ngươi?"
Trương Liêm ngạc nhiên nhìn người kia rõ ràng từ vóc dáng, diện mạo, cử chỉ và giọng nói đều đúng là phụ thân chàng Thần kiếm thủ Trương Hành Vũ. Nhất là vừa rồi gọi chàng bằng hai tiếng thân thiết Liêm nhi. Trương Liêm vừa rồi học khẩu quyết tiên pháp từ lão nhân áo gai. Nhưng chàng chưa từng báo qua tính danh, người này làm sao lại biết được chàng tên là Liêm nhi?
Thoáng chút ngớ người, trong đầu chàng bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển rất nhanh, chậm rãi từng bước tiến lên trước nói, "Cha, Liêm nhi không sai, phải là cha sai!"
Người kia cười khổ nói, "Sao lại bảo là ta sai?"
Trương Liêm bật cười nói, "Chỉ một câu này, đủ thấy là cha sai rồi!"
"Sao chứ?"
Trương Liêm cười hì hì nói, "Cha! Tục ngữ có câu người trong cuộc thường mê, vừa rồi cha gọi Liêm nhi, rồi còn báo hài nhi có phúc lớn, những câu thân thiết thế này bất cứ người nào cũng không thể giả được."
Người kia cuối cùng mới buông tiếng thở dài nói, "Ta thực đã sai!"
Trương Liêm vui mừng nói, "Cha sai chỗ nào?"
"Liêm nhi, con qua đây! Con không hề sai, sai ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-cam-do/2392736/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.