Phật Vân trang chủ thấy Trương Liêm cố chấp như vậy, nhíu mày nói, "Hiền điệt làm thế là không được rồi! Nếu sợ ngu bá và Nhậm thúc thúc tới Quân sơn làm vướng chân vướng tay ngươi thì còn được, nhưng thân thủ như Triệu cô nương há không phải là một trợ thủ đắc lực?"
Trương Liêm trở nên khó xử, nhưng đã tính kỹ kế sách nên quyết không nhượng bộ, trầm ngâm nói, "Bá bá trách như thế là phải. Nhưng tiểu điệt tính rằng một người tới đó thì tiến thoái dễ dàng hơn rất nhiều. Quan vân Trường ngày xưa đơn đao tới hội mà uy hiếp được đại đô đốc quân Ngô với hàng chục danh tướng và đám phục binh chỉ chờ lệnh Chu Du đổ ra chém giết. Nếu lúc đó chỉ cần thêm một người nữa nhất định không thể cứu được Khổng Minh trở về đất Hán. Nay tiểu điệt một mình đến Quân sơn nếu đánh không không thắng thì chạy. Có thêm Khanh muội, dù võ nghệ chẳng kém tiểu tiểu bao nhiêu nhưng dù sao cũng hành động không được thoải mái."
Triệu Khanh Khanh không hài lòng, chất vấn, "Lang quân quên mất chuyện ở Huân Phong cốc rồi sao. Lúc đó thiếp có thể truyền lực cho chàng được mà! "
Trương Liêm làm sao quên được kỷ niệm đó?
Lần ấy chẳng những hai người trong hiểm cảnh gắn chặt với nhau mà chàng còn được kỳ duyên gặp Lôi Tiên Lão Nhân truyền cho tuyệt nghệ, Vô danh lão nhân truyền dạy tuyệt đỉnh khinh công.
Nhưng Quân sơn đâu chỉ như Huân Phong cốc.
Liền nói, "Lần đó được Khanh muội cứu giúp, suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-cam-do/2392725/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.