Edit: Rea
—————
Mây mù trên bầu trời đã dần tan.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi lên những căn lều trại, quạ trắng vỗ cánh bay lên không trung.
Kim Mộng là người đầu tiên bước ra, sắc mặt cô trông có chút tái nhợt, nhưng trừ việc đó ra thì biểu hiện của cô không có gì khác thường cả, trên người cũng không có bị thương. Cô đem balo trả lại cho Khương Lạc Gia, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Khương Lạc Gia cầm lấy suy nghĩ một chút rồi mới mở ra, khi nhìn vào bên trong cô phát hiện đồ đạc trong đó hầu như đều còn nguyên cả, chỉ có cái túi nhựa là đã bị mở ra và một sấp giấy ghi chú không thấy đâu, bút marker và chiếc khăn tay vẫn còn đó.
Vẻ mặt Khương Lạc Gia vẫn như thường, "Em thấy thế nào?"
"Vẫn ổn ạ."
"Ừm... Hoạt động trên cơ bản là đã kết thúc rồi, em muốn ở lại đây chờ Lăng Tu hay là muốn về ký túc xá luôn?"
Kim Mộng đáp lời, "Em về trước."
"Được rồi, để chị bảo Mễ Kiệt đưa em về."
Mễ Kiệt cứ gọi là sẽ có mặt, lúc vừa đến còn mang tâm tình tràn đầy chờ mong, đến khi nghe sắp xếp của Khương Lạc Gia thì vẻ mặt liền suy sụp hẳn đi, nhưng cậu vẫn thành thành thật thật đáp ứng cô.
Sau khi Kim Mộng rời đi, mọi người lần lượt đi ra khỏi căn lều đó.
Khương Lạc Gia vẫy tay với một người trong số đó, chờ người nọ đi đến trước mặt, cô mới lên tiếng hỏi: "Biểu hiện của cô bé thế nào?"
Vẻ mặt của người đàn ông trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-ban-song-qua-le-tot-nghiep/208465/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.