Chương trước
Chương sau
Edit: Rea
—————
Mây mù trên bầu trời đã dần tan.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi lên những căn lều trại, quạ trắng vỗ cánh bay lên không trung.
Kim Mộng là người đầu tiên bước ra, sắc mặt cô trông có chút tái nhợt, nhưng trừ việc đó ra thì biểu hiện của cô không có gì khác thường cả, trên người cũng không có bị thương. Cô đem balo trả lại cho Khương Lạc Gia, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Khương Lạc Gia cầm lấy suy nghĩ một chút rồi mới mở ra, khi nhìn vào bên trong cô phát hiện đồ đạc trong đó hầu như đều còn nguyên cả, chỉ có cái túi nhựa là đã bị mở ra và một sấp giấy ghi chú không thấy đâu, bút marker và chiếc khăn tay vẫn còn đó.
Vẻ mặt Khương Lạc Gia vẫn như thường, "Em thấy thế nào?"
"Vẫn ổn ạ."
"Ừm... Hoạt động trên cơ bản là đã kết thúc rồi, em muốn ở lại đây chờ Lăng Tu hay là muốn về ký túc xá luôn?"
Kim Mộng đáp lời, "Em về trước."
"Được rồi, để chị bảo Mễ Kiệt đưa em về."
Mễ Kiệt cứ gọi là sẽ có mặt, lúc vừa đến còn mang tâm tình tràn đầy chờ mong, đến khi nghe sắp xếp của Khương Lạc Gia thì vẻ mặt liền suy sụp hẳn đi, nhưng cậu vẫn thành thành thật thật đáp ứng cô.
Sau khi Kim Mộng rời đi, mọi người lần lượt đi ra khỏi căn lều đó.
Khương Lạc Gia vẫy tay với một người trong số đó, chờ người nọ đi đến trước mặt, cô mới lên tiếng hỏi: "Biểu hiện của cô bé thế nào?"
Vẻ mặt của người đàn ông trông quái lạ, kể đại khái qua tình hình trong đó một chút: "Cô ấy vừa đi vào là liền tìm một góc ngồi xuống, toàn bộ quá trình đều không tham gia vào suy luận của mọi người, lúc hỏi đến thì cô ấy cười ngại ngùng nói mình là người mới nên cái gì cũng không hiểu, sau đó thì tìm được giấy bút trong balo rồi vẫn luôn ngồi đó vẽ tranh. Càng về cuối, có ai đó giết người, ngay trước mặt cô ấy, máu bắn tung tóe lên mặt nhưng cô ấy vẫn nhìn chằm chằm như vậy, cũng không nhúc nhích một chút nào. Một lát sau thì lau mặt rồi tiếp tục vẽ. Chúng tôi dọn cái xác đó đi cô ấy cũng chỉ nhìn mà không nói gì cả. Cuối cùng kết thúc một trận náo loạn dữ dội, mọi người đánh thì cũng đã đánh, mà mắng thì cũng đã mắng xong cả rồi, nhưng cô ấy vẫn cứ ngồi im không nhúc nhích như thế, thực sự là ngồi được như vậy đó trời ạ! Thời gian qua nửa đêm cô ấy mới đứng dậy đi vòng qua những người đó rồi cứ vậy đi ra ngoài."
Khương Lạc Gia vỗ vỗ lên cánh tay người nọ, "Được, tôi hiểu rõ tình huống rồi."
Không lâu sau, lều trại lần lượt được tháo dỡ thì mới thấy Lăng Tu đang được Đường Tuấn Cách dìu khập khiễng đi ra.
Trong lòng Khương Lạc Gia rơi lộp bộp một tiếng: Sao lại bị thương chứ?
Cô tiến lên trước hai bước, Lăng Tu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Sau khi căn lều được dỡ bỏ, trên bãi đất trống có thêm hai các xác, quạ trắng bay lượn trên không trung khàn khàn kêu lên rồi nhào tới giống như ruồi bọ.
Khương Lạc Gia đi đến bên cạnh Lăng Tu, còn chưa kịp lên tiếng hỏi tình huống của cậu thì Lăng Tu đã mở miệng trước: "Không phải hôm nay là... ngày đoạt thẻ không bạo lực sao?"
"Đúng là vậy, nhưng hôm nay là ngày đoạt thẻ... Chậc, giải thích như thế nào đây..."
Đường Tuấn Cách tiếp lời: "Là như vầy, học viện có một hệ thống tính toán và quy tắc, vì để tránh các hành vi bạo lực bên ngoài kỳ thi nên sẽ căn cứ vào mức độ bạo lực và mức độ tổn thương đối với người bị hại mà khấu trừ số điểm thành tích nhất định. Điểm thành tích không giống như điểm tích lũy có nhiều con đường để thu thập, mà nó chỉ có thể thông qua thi cử và một phần nhỏ hoạt động để thu được, công dụng của điểm thành tích trên cơ bản đều là công dụng bảo mệnh, ví dụ như phòng trị liệu."
Lăng Tu gật đầu, cái này lúc đi học Hạ Điệp có nói qua.
"Mà tiểu chuẩn trừ điểm thành tích sẽ được nới lỏng một chút trong ngày hôm nay. Ví dụ như lúc bình thường, nếu cậu tự dưng giết một người không có lý do thì điểm thành tích sẽ bị trừ đến âm một trăm, đây là một con số gần như không có khả năng để cứu trở về, nếu điểm thành tích không thể trở về số dương được thì cậu sẽ chết; nhưng vào ngày đoạt thẻ hôm nay, tiêu chuẩn trừ điểm thành tích sẽ được giảm xuống, ví dụ như vốn sẽ trừ cậu xuống âm một trăm thì hôm nay chỉ trừ có âm năm mươi thôi, mà âm năm nươi là con số có thể lưu lại trong các lần hoạt động kế tiếp và buổi trưa giết chóc, nếu may mắn một chút thì có thể cứu trở về số dương ---- tuy là rất khó làm được, nhưng cũng không ngăn được mấy người bí quá hóa liều."
Khương Lạc Gia gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, nhưng tân sinh không cần lo lắng, đều là thâm cừu đại hận mới có thể bí quá hóa liều."
Lăng Tu chậm rãi nở nụ cười, trong một khoảnh khắc đó, Khương Lạc Gia từ trong khóe môi và đuôi lông mày của cậu bắt được một tia khác thường, nhưng nó đã nhanh chóng bị tiếng Lăng Tu nhe răng trợn mắt kêu đau cắt ngang.
Lăng Tu tay ôm chỗ vết thương của mình, miệng thì lầm bầm nói: "Gây tê bắt đầu lui rồi, ai da, đau quá à."
Khương Lạc Gia vừa đưa cho cậu thuốc giảm đau vừa hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Bình thường mọi người sẽ không động thủ với tân sinh đâu, mà nếu có động thủ thật thì thường không thấy máu, sao em lại bị thương thành ra như vầy đây?"
Lăng Tu nở nụ cười, mặt mày cậu tràn đầy vẻ dương dương tự đắc của người trẻ tuổi.
Ngày hôm sau Lăng Tu mang theo sự mệt mỏi mà đến lớp, sắc mặt cậu tái nhợt ngồi trong góc ở chỗ dãy cuối cùng của phòng học.
Nghĩ đến lớp huấn luyện chiều nay là đầu cậu lại càng choáng váng ủ rũ.
Tối hôm qua cậu cực kỳ hưng phấn, adrenaline khiến cậu hoàn toàn không để ý đến cơn đau, nhưng khi ngủ được một giấc, sau gáy cậu lại đau âm ỉ, sờ tay vào còn rõ ràng cảm nhận được chỗ đó nổi lên một cụ u to, đau đến mức đầu óc cậu bắt đầu mê man. Tuy rằng vết thương bên hông nhỏ nhưng khi lành vảy lại khiến cậu ngứa ngáy, không riêng gì chỗ này mà những chỗ khác trên cơ thể cậu cũng có những vết thương lớn nhỏ khác. Lăng Tu nằm úp sấp trên bàn học, hoàn toàn không có vẻ tích cực như ngày đầu đến lớp.
Vừa mới vào đầu buổi học hôm nay Hạ Điệp đã nói đến vấn đề kỳ nghỉ.
Nơi này cũng cho học viên nghỉ vào các ngày lễ theo luật định như những ngôi trường bình thường khác. Nhưng việc không trở lại trường trước khi kỳ nghỉ lễ kết thúc đối với các trường học bình thường mà nói thì đó hoàn toàn không phải là chuyện gì lớn cả, còn khi ở nơi này, nếu bạn không trở về đúng trong thời gian quy định thì bạn sẽ chết.
Lăng Tu nghe vào tai câu được câu không.
Đa số mọi người đều rất vui mừng khi nghe nói là có cơ hội ra ngoài, về phần mấy lời nói gì mà nếu không trở về đúng trong thời gian quy định thì sẽ chết, mọi người cũng không quá coi đó là thật.
Lăng Tu ngẩng đầu lên nhìn lướt qua mọi người trong phòng học, mỗi người bọn họ có những biểu hiện khác nhau, nhưng có thể thấy được đại đa số những người ở lại nơi này đều là thuộc dạng buộc lòng phải làm như vậy, họ cũng không đặt quá nhiều sự tin tưởng vào cái nơi cứ suốt ngày lải nhải nói về những điều nhảm nhí vô nghĩa. Nhưng ngày hôm qua cậu đi học có nghe được mấy người phía sau xì xào bàn tán nơi này quỷ quái đến cỡ nào, còn nói là bọn họ vốn định thừa dịp ban đêm lén lút lẻn ra ngoài, kết quả là trên đường đi nổi lên một trận sương mù lớn, họ cứ vòng đi vòng lại như vậy sau lại quay về chỗ cũ, hoàn toàn không thể thoát ra được.
Hạ Điệp giảng hơn một tiếng đồng hồ, nhìn thời gian thì thấy cũng sắp đến giờ tan lớp rồi nên cô bật máy chiếu lên.
Trong phòng học tối sầm xuống, Lăng Tu há miệng ngáp một cái.
"Đây là một thử nghiệm mà chúng tôi đã làm lúc trước. Bởi vì điểm thành tích của tình nguyện viên bị trừ đến số âm nên cho dù có trở về trường thì cũng khó mà thoát khỏi cái chết, vậy nên họ đã nguyện ý thông qua việc phát sóng video trực tiếp cho chúng ta xem rốt cuộc thì chuyện gì sẽ xảy ra khi không quay lại học viện đúng trong thời gian quy định. Tất cả chúng tôi đã xem toàn bộ quá trình trong khán phòng ngày hôm đó, nó được phát sóng trực tiếp trong hai tiếng đồng hồ, bắt đầu từ mười giờ năm phút. Mà hạn chót để trở lại học viện là mười hai giờ đêm hôm đó. Tôi sẽ chỉ cho các bạn xem mười phút cuối của video này, để xem rốt cuộc là cậu ta đã gặp phải chuyện gì."
Bầu không khí trong lớp học bỗng trầm xuống.
Có người nhỏ giọng oán giận: "Trời ơi, lại là cái loại video kinh tởm đó hả?"
Khuôn mặt tươi cười của chàng trai trẻ hiện lên trên khung hình mặc định trước khi video được phát.
Có lẽ là ghi lại bằng điện thoại di động nên video được quay đứng, cậu chàng sửa sang lại mái tóc của mình trước ống kính, sau đó hắng giọng một cái, khá lạc quan nói: "Đến giờ phút cuối cùng, tôi mong rằng hình ảnh mình để lại vẫn còn nguyên vẻ oai hùng hiên ngang. Đầu có thể gãy, máu có thể chảy nhưng tóc tai thì không thể lộn xộn được. Khụ khụ, hiện tại cách thời gian cuối cùng còn năm phút... Ồ, bây giờ còn bốn phút, chắc là có rất nhiều người trong học viện đang xem, vinh hạnh cho tôi quá, tôi cũng có thể lưu lại được một dấu ấn đậm nét trong lịch sử của học viện này, cảm ơn Tiêu lão sư đã cho tôi cơ hội, haha. Tôi cũng không biết mình sẽ gặp phải cái gì nữa, có điều dựa theo những gì tôi đã tìm tòi và nghiên cứu được thì chắc là sẽ không chết đến mức quá thảm đâu. Hy vọng là nó sẽ không quá đau đớn... ba phút rồi, tôi bị ảo giác sao, có phải đó là sương mù không?"
Khi chuyển thành camera sau Lăng Tu mới có thể thấy rõ được cậu chàng này không phải đang ở trong nhà mà là ở một quán cà phê ngoài trời.
Màn đêm đen như mực, điện thoại không thể quay rõ được màn sương mù.
Cậu chàng quay ống kính xung quanh rồi chuyển sang camera trước lần nữa, "Thời gian không còn nhiều nữa rồi, cuối cùng, cuối cùng của cuối cùng, tôi muốn nói rằng, Minh Vi, anh sẽ vĩnh viễn yêu em."
Chàng trai không tiếp tục nói nữa mà chỉ lẳng lặng chờ đợi vận mệnh đến.
Không bao lâu sau, sương mù dày đặc như quái thú lao đến gần, làm mờ đi camera điện thoại.
Lăng Tu cử động bả vai một chút, cậu chống khuỷu tay lên mặt bàn, tay phải thì nâng má, đầu hơi nghiêng sang một bên, bày ra tư thế nhàn hạ.
Sương mù dần dần tản đi, nét mặt đang căng thẳng cực độ của cậu chàng bỗng thả lỏng, cậu ta chuyển sang camera sau, nhỏ giọng nói: "Hình như không có gì thay đổi cả." Vẫn là quán cà phê ngoài trời đó nhưng trên bàn ghế đều là bụi bặm, cái ô che nắng thì bị phá nát một góc. Ngọn đèn đường ở cách đó không xa chỉ tản ra duy nhất luồng ánh sáng, trên bầu trời đêm của thành phố hiện lên một mảng tăm tối xám xịt.
Hai mắt Lăng Tu lơ đễnh nhìn biểu tình trên mặt Hạ Điệp, cô ấy rất lạnh lùng, như thể đã quá quen với việc xem loại video này, gương mặt mộc của cô ngước lên nhìn vào màn ảnh, mái tóc buộc sau đầu có hơi lộn xộn, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng kiểu dáng áo sơ mi. Lăng Tu không thể nhìn ra cô có chỗ nào giống "chó cái" như trong lời Khương Lạc Gia nói. Có lẽ đó chỉ là một cuộc tranh cãi vô nghĩa giữa hai người phụ nữ xinh đẹp mà thôi.
Giây phút phân tâm ngắn ngủi của cậu bị tiếng nổ lớn trong video cắt ngang, Lăng Tu hướng ánh mắt về phía màn ảnh, cậu thấy khung cảnh trên bầu trời xẹt qua cơn mưa sao băng rực rỡ, cậu chàng dời di dộng đang cầm trong tay, giọng điệu có phần ngập ngừng: "Mưa sao băng sao? Nó đẹp quá... Nhưng mà..."
Nhưng chúng cũng có thể là một lời nhắc nhở chết người.
Lăng Tu bị hấp dẫn, cậu cảm thấy cảnh tượng kia vô cùng đẹp đẽ.
Sao băng rơi xuống, va chạm mạnh khiến mặt đất tạo thành những vết lõm lớn gồ ghề, kính thủy tinh của cửa hàng bên cạnh vỡ nát, mảnh thủy tinh văng tung tóe làm xước cánh tay và khuôn mặt của cậu ta. Đèn đường nghiêng đổ xuống đất, ánh sáng yếu ớt lóe lên hai lần rồi vụt tắt. Đoạn video rung lắc dữ dội, cậu chàng trong video đang cố gắng bỏ chạy và lẩn trốn khỏi đó. Cậu ta chuyển sang camera sau rồi bật đèn pin của điện thoại di động lên, một lát sau, thế giới trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ nghe thoang thoảng tiếng gió bên tai. Cậu chàng chuyển từ chạy sang đi bộ, thở hổn hển nói, "Nghe nói hình phạt này có thời gian giới hạn, nếu vượt qua thì có thể sống sót. Hết giờ rồi có phải không? Haha, nếu đúng thật là như vậy thì tôi thực sự chính là người số một trong học viện rồi."
Có tiếng gió.
Chàng trai xoay người lại, chân lùi một bước nhỏ về phía sau, thế giới xung quanh cậu ta tối đen như mực và sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, đây không phải là nơi cậu ta vừa mới ở, dường như là cậu ta không biết mình từ khi nào đã chạy thẳng vào Quỷ Vực.
Tiếng gió gào thét.
Cậu ta nâng điện thoại lên, đèn pin chiếu hướng lên phía trên, bầu trời vẫn đen kịt như thế, nhưng có gì đó không ổn, cái kia không giống như bầu trời.
Cậu chàng quay camera một vòng, hình ảnh trong video nhìn rất mơ hồ, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng cậu ta thấp giọng chửi thề.
Cậu ta đặt điện thoại lên môi mình, hô hấp dồn dập, lớn tiếng nói: "Minh Vi! Anh yêu em, anh sẽ mãi mãi yêu em Minh Vi à! Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ..."
Video kết thúc ngay đoạn này.
Hạ Điệp cất máy chiếu đi rồi hạ màn chắn cửa sổ xuống.
Sau đó cô nói: "Có lẽ đến cuối cùng các bạn cũng không nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra. Các bạn ngẩng đầu và nhìn lên trần nhà của trường, nhân diện tích của nó với một trăm rồi hãy tưởng tượng một chút khoảnh khắc những khối thiên thạch to lớn kia rơi xuống đây, giống như là trời sập vậy."
Cùng với tiếng chuông báo tan học vang lên, đồng thời điện thoại cũng khẽ rung một cái, Lăng Tu tưởng là Khương Lạc Gia gửi tin nhắn đến cho mình nên không để ý mà mở màn hình khoá ra, nhưng cậu lại thấy có một yêu cầu kết bạn được gửi đến. Tên người gửi là Tiêu Chí Sơ.
Hết chương 07.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.