Edit: Rea
—————
Lăng Tu đem thẻ đem đeo lại trên cổ tay mình, sau đó cậu tùy tiện tìm một cánh cửa đi vào.
Rõ ràng là đã có người đi vào cánh cửa này trước cậu, nhưng khi bước vào không gian nhỏ hẹp đó, ở trong bóng tối, Lăng Tu lại không cảm nhận được sự hiện diện của người thứ hai. Cậu có chút khẩn trương, hô hấp rất khẽ, tay vô thức nắm chặt dây đeo balo.
Cánh cửa đóng lại. Sàn nhà dưới chân cậu rung lên và bắt đầu hạ dần xuống.
Ánh đèn là một màu cam mờ ảo, bức tường ở hai bên lạnh lẽo cứng rắn, gạch thì có kết cấu thô ráp.
Khi Lăng Tu bước xuống từ 'thang máy', cậu nhìn thấy bức tường cao chót vót, phía trên đỉnh là một mảng tối tăm, ở trên tường có gắn đèn, trước mặt chỉ có một con đường duy nhất, cũng chỉ có một mình cậu ở đây.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lăng Tu chỉnh lại dây đeo balo rồi đi dọc theo con đường trước mặt, lúc đi đến đầu thì xuất hiện hai ngã rẽ bên trái và bên phải.
Đây chính là một mê cung khổng lồ.
Sau khi đi được mười phút thì Lăng Tu hoang mang dừng lại.
Con đường trong mê cung quanh co ngoằn ngoèo, giữa tường và tường, ngoài đèn ra thì cũng chỉ có đèn, không có một chút khác biệt nào, sau khi rẽ mấy khúc cua, Lăng tu hoàn toàn bị lạc đường, không phân biệt được đông tây nam bắc. Điều càng khiến cậu cảm thấy không thú vị chính là dọc theo đường đi cậu không hề nghe thấy một chút động tĩnh nào, cũng không có gặp qua những người khác.
Cậu không muốn đi loạn giống như con ruồi mất đầu nên đứng tại chỗ một lúc, Lăng Tu đem cái hộp nhỏ lấy được từ cái bàn xoay khi nãy ra khỏi balo. Cậu lắc lắc nó vài cái nhưng không nghe thấy âm thanh nào phát ra. Sau khi mở ra thì thấy bên trong nhồi đầy sợi bông màu trắng, bên trong sợi bông bọc một cái chìa khóa đồng. Lăng tu có hơi thất vọng, chìa khóa này có lẽ sẽ có tác dụng quyết định ở một giai đoạn nào đó sau này, nhưng giờ phút này, nó cũng không thể giúp Lăng Tu tìm ra được con đường nào là chính xác.
Lăng Tu ngồi xếp bằng dựa vào tường, đặt túi vào giữa hai chân, cẩn thận kéo khóa ra.
Bên trong ngoài những thứ Khương Lạc Gia mang đến cho họ thì còn có một cái túi nhựa nhăn nhúm đựng bút marker, giấy ghi chú và hai gói khăn tay.
Bút marker có thể dùng để đánh dấu.
Lăng Tu cuối cùng cũng tìm thấy thứ mà cậu có thể sử dụng. Cậu cất mấy món đồ vào balo, hơi do dự một chút, sau cùng Lăng Tu vẫn quyết định tháo cái huy hiệu quả táo ra rồi nhét nó vào ngăn túi bên hông balo. Thứ này có chút bắt mắt, không đến thời khắc mấu chốt thì không cần thiết phải lấy ra.
Lăng Tu vỗ vỗ quần của mình rồi đứng lên, dựa theo trực giác chọn một con đường rồi tiếp tục đi.
Mê cung rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cậu vang lên.
Loại trạng thái này khiến Lăng Tu có hơi tức giận, cái này hoàn toàn khác so với những gì mà cậu mong đợi, làm cho cậu cảm thấy như mình bị lừa, hoặc là bị vứt bỏ, nói tóm lại là rất khó chịu.
Cậu đánh dấu lại trên mọi góc tường mà mình đã đi qua, còn nếu gặp phải ngõ cụt thì cậu sẽ đánh ký hiệu đặc biệt.
Mười phút sau, Lăng Tu nhìn thấy ký hiệu mà mình đã đánh dấu lúc trước.
Cậu im lặng đứng đó một lúc, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng chọn con đường ngược lại.
Sau khi đi tiếp được năm phút, cậu phát hiện trên tường có một dấu tay máu còn chưa khô hẳn.
Lăng Tu lập tức có tinh thần, cậu tìm kiếm một chút, xác nhận đây là ký hiệu của một người khác để lại, cậu đi lần theo dấu tay thì nhìn thấy trên mặt đất có vết máu.
Khương Lạc Gia đã nói đây là một hoạt động đoạt thẻ không sử dụng bạo lực, Lăng Tu không biết bọn họ dùng phương pháp gì để hạn chế hành vi bạo lực, nhưng trước mắt xem ra thì hiệu quả có vẻ không tốt lắm.
Cậu không tìm dấu tay máu nữa mà trực tiếp đi theo vết máu trên mặt đất, chẳng mấy chốc cậu liền nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng hít thở rất nặng nề, rất gian nan.
Rẽ vào một chỗ khuất, Lăng Tu nhìn thấy có người đàn ông ngồi trên mặt đất.
Người đó ngửa mặt dựa vào tường, nửa bên khuôn mặt bê bết máu, cả quần áo cũng ướt sũng.
Nhìn thấy Lăng Tu, anh ta giơ tay lên, giọng điệu yếu ớt: "Chào."
"...Chào. Anh bị làm sao vậy?"
"Ài, bị một tên ngu ngốc trả thù, tên ngu ngốc đó không đợi được đến khi kết thúc thi giữa kỳ sao, bắt được tôi thì liền cầm đèn pin đập vào đầu tôi, mẹ nó chứ. Này anh bạn, cậu có mang theo thuốc không? Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đó người anh em, điều kiện rất dễ nói, cho tôi hai viên thuốc giảm đau uống trước đã, đau quá. Đệt cụ nó chứ còn cướp luôn cả balo của tôi, thi giữa kỳ không giết chết nó thì tôi không phải họ Đường."
Lăng Tu đổ hai viên thuốc giảm đau vào lòng bàn tay, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, nghiêm túc nói: "Vậy trước tiên chúng ta nói điều kiện một chút. Tôi không những có thể cho anh thuốc giảm đau, mà còn có cả bột cầm máu và băng gạc."
"Được rồi, cậu muốn gì?"
"Anh có thể cho tôi những gì?'
"Cậu có thể chọn bất kỳ vũ khí nào dưới một ngàn, kẹo dưới một ngàn cũng tùy cậu, trực tiếp cộng điểm tích lũy cho cậu cũng được luôn."
"Một thứ cứu mạng mà chỉ đáng giá như vậy thôi sao?"
"Được đó anh bạn à, một tay cậu thừa nước đục thả câu cũng giỏi quá rồi đấy. Nhưng mà chút đồ này của cậu không tính là đưa than ngày tuyết, tôi ở đây đợi thêm ba tiếng nữa cũng không chết được."
Lăng Tu nghe vậy thì khép lòng bàn tay lại, đứng lên nói: "Vậy anh ở đây đợi đi."
"Đừng đừng đừng, mẹ kiếp."
.......
Sau khi bàn xong điều kiện, nam sinh lấy một cái điện thoại bị vỡ màn hình từ trong túi áo khoác ra rồi nói: "Kết bạn với tôi trước đi."
Mặt Lăng Tu vẫn tỉnh bơ không biểu cảm.
"Cậu thêm tôi? 11146, Đường Tuấn Cách."
Kết bạn xong rồi thì Đường Tuấn Cách nhập 1500 điểm chuyển khoản sang cho cậu, còn cần phải xác nhận dấu vân tay, anh ta nhìn về phía Lăng Tu, xòe bàn tay mình ra: "Anh bạn, chúng ta tiền trao cháo múc đi."
Lăng Tu lấy đồ ra đặt trước mặt Đường Tuấn Cách.
Điểm tích lũy đã được chuyển đến tài khoản của cậu.
Đường Tuấn Cách gian nan nâng cánh tay lên, nhanh chóng uống hai viên thuốc giảm đau và nước khoáng, thở phào nhẹ nhõm một cái, tiếp lại lấy bột cầm máu và băng gạc, băng bó đầu của mình, sau đó anh ta dùng nước khoáng làm ướt hai chiếc khăn tay rồi lau lau mặt.
Lăng Tu liếc mắt nhìn đồng hồ, 9 giờ 51 phút, gần một giờ trôi qua.
Từ khi cậu tiến vào mê cung đến giờ có thể nói là giậm chân tại chỗ.
Khương Lạc Gia cho bọn họ trang bị, nhưng hầu như không nói cho họ biết thông tin hữu hiệu nào khi thật sự đối mặt với tình huống này. Lăng Tu không có hiểu biết gì đối với mê cung cả, cậu cũng không biết kỹ năng đi mê cung là như thế nào, nếu không phải cậu gặp được Đường Tuấn Cách thì cậu có thể sẽ vẫn đi lòng vòng ở trong này thẳng đến khi thời gian điểm đến mười hai giờ đêm, tất cả mọi thứ đều kết thúc, còn cậu sẽ không thu hoạch được cái gì cả.
Giao dịch ngoài việc cộng thêm 1500 điểm tích lũy thì Đường Tuấn Cách còn hứa sẽ chỉ cho cậu một cách nhất định có thể đạt được mục đích cuối cùng.
Thuốc giảm đau hẳn là đã có tác dụng nên giọng điệu của Đường Tuấn Cách nói rất nhanh: "Nơi này không phải là nơi để đấu trí, hơn nữa hàng năm đều đi theo lối chơi cũ, phần lớn các câu đố đều được thiết lập rất hóc búa. Đây là lần đầu tiên cậu chơi trò này phải không? Mê cung này tuy rằng vẫn là một dạng mê cung, nhưng chỉ là dùng để dọa người mà thôi, làm sơ qua một ít bài tập là có thể xử lý được, trước khi vào thì lên mạng tra Baidu một chút thôi. Mê cung này chia làm hai loại: mê cung đơn và mê cung phức tạp. Mê cung đơn có một loại phương pháp phá giải vạn năng, đó chính là dùng tay chạm vào một mặt bức tường và cứ tiếp tục đi tiếp, đi đến cuối cùng thì nhất định sẽ ra ngoài được."
"Làm thế nào để anh xác định đây là một mê cung đơn?"
"Tôi đã chơi qua rồi, và tôi vẫn luôn dùng phương pháp này, mặc dù cuối cùng không lấy được thẻ nhưng tôi đã đi đến đích."
Lăng Tu nhìn anh ta.
Đường Tuấn Cách cười ---- đầu thì quấn băng gạc trắng, tóc tai thì bù xù, vết máu trên mặt vẫn còn chưa lau sạch hoàn toàn, cả người anh ta nhìn qua trông rất buồn cười, nhưng mà lời anh ta nói thì đã có dự tính từ trước: "Thật ra mê cung rất dễ đi, hoạt động đoạt thẻ này về cơ bản là một trò chơi vô hại không ảnh hưởng đến toàn cục. Những ông lớn thực sự đều vừa mới đi Ngày Giết Chóc, ai mà tốn sức lực đi đoạt thẻ ngày hôm nay chứ. Tôi đã trực tiếp nói phương pháp cho cậu biết, nghe qua thì thấy dường như rất đơn giản, nhưng thật ra rất nhiều người hoàn toàn không biết đến phương pháp này, có hai mươi ba người đi vào thì ít nhất có mười ba người chỉ biết đoán mò đi loạn. Nhưng mà phương pháp tôi nói không phải là không có nhược điểm, nó không phải là đường tắt, vậy nên cần phải tốn rất nhiều thời gian mới được, hơn nữa cái mê cung này lại còn lớn như vậy. Bây giờ... cậu còn hai tiếng nữa."
Lăng Tu rũ mắt suy nghĩ một hồi, "Anh đi cùng tôi?"
"Thật ngại quá người anh em, tôi mất máu quá nhiều, đi không nổi."
Sau khi Lăng Tu rời đi, Đường Tuấn Cách khó khăn cởi áo khoác ra, vén áo phông lên để lộ vết thương dài bằng nửa ngón tay ở bụng dưới sâu chừng hai centimet, anh ta đem nửa gói bột cầm máu còn lại đắp lên đó rồi lấy áo khoác quấn lại đè lên miệng vết thương.
"Đệt con mẹ nó." Anh ta thấp giọng mắng.
Đường Tuấn Cách hít sâu hai hơi rồi vịn tay lên tường chậm rãi đứng lên, đi lung tung một hồi tìm góc nào đó lần nữa ngồi xuống.
Trên đỉnh đầu là một mảng tối tăm không nhìn rõ được, bức tường như là cắm vào vực sâu.
Lăng Tu làm theo phương pháp của Đường Tuấn Cách đi được nửa giờ, càng đi càng thiếu kiên nhẫn. Cậu nhìn không thấy một sự thay đổi nào, không biết liệu cứ tiếp tục đi như thế này có đúng hay không nữa.
Di động bỗng "ding" lên một tiếng.
Là tin nhắn Đường Tuấn Cách gửi đến: "Chết tiệt!!!!! Con mẹ nó cậu chính là tân sinh năm nay!!!!!"
Lăng Tu dựa vào tường, gửi lại cho anh ta một dấu chấm hỏi.
"Cậu lấy được gì từ bàn xoay?"
Lăng Tu vẫn gửi tiếp một dấu chấm hỏi.
"Không phải đâu đàn em à, tôi không có ý đồ gì với cậu cả. Tôi sẽ miễn phí phổ cập cho cậu một số kiến thức. Có phải là cậu đã xoay bàn trúng thưởng ở đại sảnh trước khi trò chơi chính thức bắt đầu phải không? Học viên cũ rút thưởng có 12% cơ hội đạt được đạo cụ (cơ bản đều yếu cả),nhưng nếu là tân sinh thì có trăm phần trăm, hơn nữa tân sinh còn có khả năng nhất định nhận được Thần Khí cuối cùng, đó là một cái chìa khóa. Nếu cậu lấy được chìa khóa thì cậu hoàn toàn không cần phải tốn sức để tìm đến điểm kết thúc, người đầu tiên đến đích lấy được vật phẩm quan trọng sẽ chủ động tìm đến cậu. Bởi vì nếu không có chìa khóa thì sẽ không mở được hộp đựng thẻ vàng. Nhưng mà đa số tân sinh đều rất yếu, trúng được chìa khóa rồi cuối cùng vẫn là làm rơi trên mặt đất, bỏ lỡ mất thẻ vàng."
Lăng Tu không lập tức trả lời anh ta, vài phút sau, Đường Tuấn Cách gửi đến cho cậu một biểu tượng cảm xúc khóc lóc: "Đàn em à, sao cậu bạt treo vô tình* dữ vậy?"
(*bạt treo vô tình: [拔吊无情] nghĩa đen của câu này là sau khi sự việc kết thúc thì mọi tình cảm và tình bạn đều không còn. Nói chung là đề cập đến giữa hai giới, phù hợp với nam giới hơn. Nó cũng có thể được sử dụng để mô tả việc quay lại và không thừa nhận của mn sau khi dùng người khác, giống như 'qua cầu rút ván', bản thân câu này thô tục nên sử dụng một cách tiết chế)
"Tôi đang suy nghĩ xem có nên tin anh hay không."
"Có trời đất chứng giám, những lời tôi nói đều là sự thật hết đó."
"Anh chứng minh như thế nào đây? Nếu không có ai đến thì anh chuyển cho tôi thêm một ngàn năm điểm nữa?"
"Vậy ngài đừng đi đoạt thẻ nữa, chỉ riêng lừa đảo thôi đã có thể kiếm thêm tiền rồi đó đàn em, ngài đúng là có tiền đồ mà. Tôi ngốc sao mà phải vội vàng gửi cho cậu thông tin chiến lược lại còn phải vội vàng đưa điểm cho cậu? Muốn tin hay không thì tùy."
Lăng Tu cười cười. Cậu lấy gậy kích điện trong balo ra và nhét bình xịt muỗi vào túi bên hông balo để đến lúc đó có thể tiện sử dụng. Cho dù là có người đến hay không thì cậu đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu tiếp tục đi, di động trong túi liên tục "ding" lên không ngừng.
Tất cả tin nhắn đều là của Đường Tuấn Cách gửi đến.
"Tôi đã suy xét một chút, có phải là cậu thực sự rút được chìa khóa rồi không?"
"Cậu may mắn thật, năm đó tôi cũng chỉ lấy được cái bản đồ mê cung vô dụng."
"Cậu đang làm gì vậy đàn em? Đang đi sao? Thế thì đừng đi nữa, ngồi xuống nói chuyện với tôi đi."
"Ài, thật mẹ nó xui xẻo mới gặp phải tên ngu ngốc khi vừa mới vào mà, tên trộm đó ra tay cũng thật tàn nhẫn, đau chết bố mày rồi. Hắn thật sự không sợ mình lỡ tay giết chết tôi rồi thì điểm sẽ bị trừ xuống số âm là hoàn toàn không thể cứu lại được sao!"
"Đáng lẽ tôi nên uống thêm hai viên thuốc giảm đau mới phải, hiện tại tôi cảm thấy tác dụng của thuốc qua nhanh quá."
Thấy Lăng Tu mãi không chịu trả lời mình, Đường Tuấn Cách bắt đầu gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc qua cho cậu.
Một lát sau, Lăng Tu đáp lại: "Anh nói nhiều quá."
Đường Tuấn Cách: "Dời một chút sự chú ý thôi, quá đau rồi. Dù sao thì vẫn còn gần một tiếng nữa mới kết thúc, không thể rời khỏi cái hoạt động rác rưởi này sớm được. Chết tiệt, tôi muốn ăn kẹo*."
(*chỗ này tui chém, tui nghĩ ý ổng là muốn ăn kẹo bạc hà cho tỉnh táo vì đau quá ấy)
"Nói chuyện với tôi một lát đi."
"Thật sự là sẽ có người đến đó."
"Tôi không có lừa cậu đâu."
"Suỵt," Lăng Tu dừng bước, gõ chữ: "Có người tới."
Hết chương 05.