Tô Hạc Đình móc tay vào túi quần, bên trong chỉ có tờ rơi đã bị vo thành một cục, cậu không có khăn tay cũng chẳng cầm khăn giấy, chỉ đành quẹt máu mũi bằng mu bàn tay thô ráp.
Cửa thang máy đang mở ra, Tô Hạc Đình phải đi rồi.
“Đừng khóc,” cậu tiện tay đưa tờ rơi cho đứa bé, “hội đang tuyển người, hoan nghênh ghé thăm.”
Ba đứa trẻ dè dặt nhận tờ rơi.
Tô Hạc Đình đứng dậy, bước ra khỏi thang máy.
“Moshi moshi,” cậu hỏi bằng thứ tiếng Nhật sứt sẹo, “anh ở đâu thế?”
Vừa mới đi chưa được mấy bước ra khỏi thang máy cậu đã nghe tiếng còi báo động réo vang trên đại sảnh tầng một. Cách đó không xa ban nhạc punk trên sảnh đón khách nghe thấy còi báo động cảm xúc càng dâng trào mãnh liệt không khác gì được cắn thuốc, lại càng ra sức trình diễn. Tiếng guitar điện lồ ng vào tiếng còi báo động trong đại sảnh, chỉ chớp mắt đã khiến người ta điếc óc.
Tạ Chẩm Thư: “Tôi ở góc phải bãi đậu xe.”
Tô Hạc Đình bịt một bên tai, hỏi lại rõ to: “Anh bảo gì?”
Tạ Chẩm Thư: “…”
Anh cũng không khỏi phải lên giọng theo: “Ra cửa quẹo phải, tôi chờ cậu trên xe.”
Cùng lúc đó, chuông báo động của Hòa Thượng cũng réo vang liên hồi. Gã dừng xe bọc thép ở bên ngoài đại sảnh chợ giao dịch, tay thì bấm thiết bị liên lạc nội bộ trong tai: “Nhanh nhanh nhanh, đi hết đi!”
Tiếng súng vừa vang lên trong chợ giao dịch là người của tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.