Tô Hạc Đình: “…”
Cậu gian nan nặn ra ba chữ: “Cảm ơn anh.”
Tạ Chẩm Thư buông tay ra, đáp một câu: ‘Không có gì.”
Trên màn hình thấy một con gấu trúc đương hết sức phấn khởi kêu “e e”, hai chữ “e e” lập tức xuất hiện, còn được đổi thành màu neon. Hình ảnh của chúng và bàn mạt chược bay ra khỏi màn hình rồi được phóng to từ từ lên, lơ lửng trong quán rượu khoảng năm giây mới biến mất.
Ẩn Sĩ vừa “Ấy chà” vừa đứng lên, lấy khăn tay trong ngực áo ra rồi đưa sang một cách hết sức ân cần: “Mau lau một chút đi.”
Tô Hạc Đình không cần, cậu rút khăn tay trong túi ra rồi quệt nước trên quần.
Ẩn Sĩ thấy cái khăn thì hoảng hồn: “Cậu bị thương à?”
Tô Hạc Đình lau được một nửa thì thấy vết máu, mới nhớ ra cái khăn tay này cũng là của Tạ Chẩm Thư. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt đến từ chủ nhân của nó, nên vẫn tỏ vẻ thản nhiên đối mặt với Ẩn Sĩ, qua hồi lâu sau mới ném ra một câu: “… Không.”
Ẩn Sĩ cũng khá tinh ý, ra hiệu “OK” với Tô Hạc Đình rồi không hỏi lại nữa. Y vừa lau bàn vừa tiếp tục chụm đầu với Tô Hạc Đình: “Cậu xem xong chưa?”
Tô Hạc Đình gật đầu một cái.
Ẩn Sĩ hỏi: “Cậu có nhận ra đôi chân kia là của ai không?”
Tô Hạc Đình đáp: “Titan.”
Đó là chân của Titan.
Sau khi trận đấu hôm trước kết thúc Titan co rúm người ngã xuống, Tô Hạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880932/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.