Không gian bên trong lá chắn chật hẹp, ngọn lửa dữ thiêu đốt khiến nhiệt độ liên tục tăng cao. Gió xuyên qua nóng rực như sóng vỗ bờ xô vào vầng trán ướt đẫm của Tô Hạc Đình.
Khoảng cách này rất nguy hiểm.
Nguy hiểm tới nỗi Tô Hạc Đình có thể nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt Kiểm Sát Viên.
Màu con ngươi của Kiểm Sát Viên hơi đậm, toát nên một vẻ điềm tĩnh mà lạnh lùng giữa làn khói lửa phần phật. Đuôi mắt anh ta rất sắc, một đường chéo thẳng tắp vạch đến chót mới chứa chút bóng, tựa hồ ẩn giấu ưu tư mơ hồ. Giọt mưa trượt xuống sống mũi thẳng của anh ta, nhưng anh ta lại cụp mắt nhìn thẳng vào Tô Hạc Đình.
Ánh mắt ấy dửng dưng như thể không phải đến cứu Tô Hạc Đình, mà chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.
Tô Hạc Đình nói: “… Nhanh thế?”
Cậu cứ tưởng Kiểm Sát Viên sẽ không trả lời, nào ngờ anh ta nói: “Cũng tạm.”
Tô Hạc Đình: “…”
Kiểm Sát Viên rút tay về, lớp lá chắn màu đen lập tức tan ra thành vô số mảnh hình thoi bọc lấy cánh tay phải anh ta, thoạt nhìn giống giáp tay bằng thép.
Hòn pháo trong mỏ con Tất Phương nổ đoàng thành một cái hố, phạm vi di chuyển của hai người rất nhỏ, bị lửa bao vây.
Kiểm Sát Viên nói vào máy liên lạc: “Báo cáo số lượng.”
“Vâng!” giọng nói trong máy liên lạc tuy rất sợ hãi nhưng vẫn lưu loát chứ không ngắc ngứ, “Quan sát được tổng cộng ba con Tất Phương, ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880919/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.