—Ra thế.
Tô Hạc Đình không biểu cảm gì.
Cậu nhìn thành phố trống trải và nghĩ tới đôi mắt của Kiểm Sát Viên, nhận ra chút bi thương. Nhưng nỗi bi thương ấy xa vời cậu quá, tới nỗi nhất thời cậu không tìm được lời nào phù hợp để an ủi.
“Chết rồi thì chết thôi,” Tiểu Cố lại xem chừng rất cởi mở, đi tiếp, “còn sống cũng chẳng vui vẻ đâu được, ngày nào thần ma cũng lượn lờ, sống kiểu này có trông mong được gì đâu.”
Cuối con đường là một hầm đỗ xe, lúc bước vào Tô Hạc Đình liếc cái chòi canh, bên trong chẳng có mống nào, hệ thống định dạng thông tin trong này toàn để trưng bày.
Tiểu Cố đi qua hàng rào mà không cần cúi, anh ta men tường đi xuống, miệng vẫn kể tiếp: “Khổ là khổ mọi người phải làm ma điện tử, tan rã rồi đến tấm bia mộ còn chẳng có.”
Bên trong hầm đỗ xe không có đèn, dưới đáy còn tối nữa. Hai người càng vào sâu càng thấy bí. Một thứ mùi mốc ẩm ướt lững lờ trôi trong không khí như nấm hầm rữa.
Đuôi Tô Hạc Đình khẽ phe phẩy, mũi đuôi biến thành ngọn đèn nhỏ. Ngọn đèn vẫy qua lại bên người để xua đi ít bóng tối. Cậu túm cổ áo Tiểu Cố nhẹ nhàng xách lên: “Anh hay đến đây à?”
“Ừ, xe ở đây dùng được.” Hai chân Tiểu Cố nhấc bổng lên không trung, tiện đưa tay chỉ hướng, “Đi sâu vào một tí nữa, tôi nhớ trong đó có một con xe bọc thép mẫu T.”
Hệ thống Chủ thần mắc chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880642/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.