Vệ Tri Tân khó thở, người cứng đờ hướng xuống đất, thốt ra mấy chữ từ kẽ răng: “A… A Tú!”
Gã người dao đứng sau lập tức biến hình, bật dao thép ra từ trong tay áo, chém về phía Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư nghiêng đầu tránh đi, xách Vệ Tri Tân lên, giơ chân đạp ghế sô pha lăn kềnh ra. Gã người dao tên A Tú rất mạnh, gã nhảy lên trước khi ghế đổ xuống, huơ đao.
Vệ Tri Tân bị dùng làm lá chắn hình người, gã mở mắt ra là thấy lưỡi dao của A Tú, không giữ nổi phong độ của “ông chủ lớn” nữa, chật vật quát gã kia ngừng lại: “A Tú!”
A Tú kịp thu dao. Mái tóc của gã rất gọn gàng, có vẻ còn trẻ, mặc dù động tác nhanh nhạy nhưng không hiểm độc, mọi động tác đều như làm theo lệnh.
Hiệu ứng của bom mù sắp tan hết, tiếng súng ngoài cửa “đoàng” liên tục, hàng vệ sĩ ngoài cùng đã chết ngay tại chỗ. Mấy tên phía sau vội vàng ngồi xổm xuống tìm chỗ núp. Tô Hạc Đình xách khẩu súng trấn lột từ người Rắn Lục lên đi thẳng qua cửa, đạn đang bay tứ tung trong phòng, cậu trở tay đập nát máy báo động trong phòng.
Máy báo động “choang” một tiếng nổ tung, nhất thời tiếng bao động vang dội trong cả đấu trường. Hòa Thượng đang ăn cơm ở con phố bên ngoài, nhận được tin thì ném đũa đi đứng dậy, thúc giục thành viên tổ vũ trang: “Chuẩn bị máy bay, mau mau mau lên! Trong vòng một phút phải đến ngay!”
Tạ Chẩm Thư nhấc Vệ Tri Tân lùi về sau, Vệ Tri Tân trong tay anh chẳng khác gì một con búp bê vải, đứng cũng không đứng vững. A Tú thấy vậy thì nhíu mi do dự một chút, nghe Vệ Tri Tân hét: “Giết người!”
A Tú bật dao ra từ trong ống tay áo trống không, lần này mục tiêu của gã rất rõ ràng, dứt khoát nhảy lên đạp cái bàn trà về phía Tạ Chẩm Thư rồi bổ dao xuống.
Tạ Chẩm Thư lia chân đá tung một thanh thép lên. Thanh thép lộn vòng trên không trung rồi rơi vào tay Tô Hạc Đình. Một tay cậu vứt súng cho Tạ Chẩm Thư, một tay vung thanh thép quật vào gã người dao.
Chỉ nghe “choang” một tiếng, dao và gậy của hai bên va vào nhau.
“Đã lâu không gặp,” Tô Hạc Đình vung thanh thép xoay tít người lại rồi nện xuống đầu A Tú, “cứ muốn thử lại dao của mày mãi đấy!”
A Tú vung dao đỡ, hai bên lại bất động một giây rồi đồng thời bùng nổ, tốc độ nhanh kinh người.
Rắn Lục còn đang lăn lê bò toài trên đống thi thể dưới đất, muốn tìm cách cởi dây trói. Tiếc thay hắn còn chưa lăn được mấy đã bị Ẩn Sĩ nước mắt đầm đìa đá cho. Ẩn Sĩ túm cổ áo hắn, bắt chước Tạ Chẩm Thư và Tô Hạc Đình nên cũng bóp cổ: “Mày đừng có mà vớ vẩn!”
Rắn Lục thấy xui hết biết, bị Ẩn Sĩ bóp đến mức ho khan, nhưng trong miệng hắn còn bị nhét đồ nên chẳng ho ra được thế là làm như phát bệnh luôn, lồ ng ngực phập phồng, biểu cảm đau đớn.
Ẩn Sĩ sợ Rắn Lục chết thì Vệ Tri Tân lại ghi nợ họ vụ nữa nên mới lấy giẻ lau trong miệng Rắn Lục ra, nói: “Mày bị bệnh à? Thế thì phải nói sớm chứ!”
Trong miệng của Rắn Lục không còn gì ngăn trở nữa, hắn chớp cơ hội vươn người lên húc vào mặt Ẩn Sĩ rồi lật y lại. Xong hắn mò loạn tay của cái xác sau lưng lại mò ra một khẩu súng thật.
“Sếp ơi!” Rắn Lục nói, “Em đến cứu sếp đây!”
Hắn vừa dứt lời đã thấy họng súng Tạ Chẩm Thư chĩa vào gáy Vệ Tri Tân.
Nhất thời Rắn Lục hồn phi phách tán, hắn đột ngột xoay người quay lưng lại, bắn bừa về hướng Tạ Chẩm Thư. Mắt hắn không nhìn thấy gì, chỉ có thể bóp cò như điên.
Đạn lao qua bắn nổ tung những đồ trang trí bằng thủy tinh sắp xếp ngay ngắn trong phòng, âm thanh “loảng xoảng” vang lên không dứt. Ẩn Sĩ ôm đầu, giữa lúc quay cuồng lại đụng phải chân Tạ Chẩm Thư, y vội vàng vồ lấy Vệ Tri Tân: “Không giết được, không giết được đâu!”
Vệ Tri Tân là con trai Vệ Đạt, giết là xong đời đó!
Từ ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân dồn dập, Tạ Chẩm Thư kéo Ẩn Sĩ ra, đạp Vệ Tri Tân về phía Rắn Lục.
Hai tên này lăn thành một cục giữa bàn trà và ghế, Rắn Lục nghe thấy tiếng súng lên nòng, không biết hắn lấy sức lực ở đâu ra mà đè chặt Vệ Tri Tân bên dưới mình, ngay sau đó kêu lên một tiếng thảm thiết, lưng hắn đã trúng đạn.
Tạ Chẩm Thư muốn giết Vệ Tri Tân thật!
Rắn Lục thở hổn hển, nước mắt ứa ra. Hắn nhớ lần trước Tạ Chẩm Thư cũng làm như vậy, tuy anh không nói một lời nhưng vẫn khiến người ta thấy áp lực nặng nề. Hắn nghiến răng một cái, hét: “A Tú! Bảo vệ sếp!”
A Tú nghe vậy thì giật ra lui vài bước về phía bàn trà, đá cái bàn trà về phía Tạ Chẩm Thư. Gã vừa lùi lại là Tô Hạc Đình sấn tới luôn. Dao thép của A Tú bị thanh sắt đập tóe cả lửa, lủng luôn một lỗ!
“Dừng tay!” từ ngoài hành lang truyền tới tiếng quát của Hòa Thượng, “Tất cả buông vũ khí xuống, ngồi xuống cho tôi!”
Ủng quân đội của tổ vũ trang gõ xuống đất vang dội, có người nổ súng cảnh cáo. Tô Hạc Đình lập tức bỏ qua A Tú, cậu quật một gậy làm vỡ nát cửa sổ phòng bao, níu cổ tay Tạ Chẩm Thư: “Đi!”
Cậu nói đi cái là Tạ Chẩm Thư cũng theo liền.
Ẩn Sĩ lăn một vòng đến cạnh cửa sổ, y hỏi: “Cao thế này có nhảy xuống được không đấ—a!”
Ba người mất hút qua cửa sổ, nhảy xuống đất chạy thoát.
Hòa Thượng vọt vào phòng xong thấy trên đất đổ nát. Rắn Lục trúng đạn đang quát A Tú: “Sao mày không đuổi theo?!”
A Tú tỏ vẻ bối rối, gã bật ra mấy chữ: “Anh nói, bảo vệ sếp.”
Rắn Lục thực sự cạn lời, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Hắn còn đang muốn mắng thì đã bị Hòa Thượng nện cho một báng súng bất tỉnh. Hòa Thượng vác súng lên nhắm vào A Tú: “Nằm xuống!”
Vệ Tri Tân nãy giờ nằm dưới đất bấy giờ mới đẩy Rắn Lục ra, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tổ vũ trang các anh đến đúng lúc thật, không sớm không muộn, đã vậy còn để bọn nó chạy mất.”
Miệng Hòa Thượng nhẩm “A di đà Phật” còn tay thì xoay một cái tặng luôn cho Vệ Tri Tân thêm một báng súng ngã lăn quay xuống đất. Gã đã muốn làm vậy lâu rồi, gương mặt bị che khuất dưới lớp mặt nạ phòng độc tái mét, gã lặp lại: “Tôi bảo nằm xuống! Không ai được cử động, mang hết đi!”
***
Khu vực hoạt động mà chợ đen tách riêng cho người lai rất cũ nát, nó cũng giống như mấy khu nông thôn trong thành thị[1], đều là những khu nhà lộn xộn đổ nát. Bình thường Ẩn Sĩ cứ hay càm ràm về chỗ này nhưng nay lại thấy may, mấy chỗ kiểu này rất tiện để ẩn náu, không dễ gì tìm được ngay.
1.
Ẩn Sĩ đi trước dẫn đường: “Vụ lần này đã làm mích lòng Vệ Tri Tân nghiêm trọng rồi, gã nhất định không nuốt trôi được cục tức này, không chừng sẽ phái đàn em đến giết bọn mình bằng được. Qua ngày hôm nay thì bốn phía chúng ta đều là địch rồi.”
Tô Hạc Đình đi ở giữa, giọng cậu nhẹ tênh: “Không đâu, Hòa Thượng… Hình Thiên thích biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có, sẽ không truy cứu vụ này đâu.”
Cậu dám lên tầng chính là vì ỷ mình có ơn với Chị Đại, đập máy báo động là vì muốn gọi Hòa Thượng đến, lúc đấm nhau cũng để ý tổ vũ trang. Chẳng qua cậu đoán thân phận Kiểm Sát Viên của Tạ Chẩm Thư không thể để lộ nên mới thoát ra ngoài bằng cửa sổ thôi.
Tô Hạc Đình nghĩ đến đây thì tiếp tục nói khẽ: “Mấy ngày này ông đừng ló đầu ra nhiều làm gì, cũng đừng tham gia diễu hành với hội nói tục, chờ êm êm rồi tính sau.”
Ẩn Sĩ nói: “Ấy, chuyện quái gì vậy chứ? Chúng ta đã khép nép thế rồi mà phiền phức cứ tự mò tới. Tôi thấy cái gã người dao đó phản ứng nhanh phết, có phải gã cũng chỉnh tốc độ phản xạ thần kinh cao lên không? Hai người cứ xẹt xẹt xẹt, tôi nhìn không kịp—”
Trong lúc Ẩn Sĩ vẫn đang lải nhải thì chân Tô Hạc Đình chợt nhũn ra. Cậu muốn giơ tay lên bám vào tường thì được hai bàn tay khác đỡ dậy. Tô Hạc Đình “ưm” một tiếng, có hơi mờ mịt. Cậu muốn nói “Cảm ơn” nhưng tay đã bị Tạ Chẩm Thư nắm lấy.
Tạ Chẩm Thư sờ thấy một mảng ướt át, anh giơ tay Tô Hạc Đình cao lên, thấy máu đầm đìa trên tay áo Mèo.
“Ngại quá,” gương mặt được chiếu rọi dưới ánh đèn đường của Tô Hạc Đình vẫn nguyên vẻ uể oải, tai mèo cụp xuống, “gã nhanh tay quá, chém được tôi một dao.”
Ẩn Sĩ quay lại, kinh hãi: “Sao cậu không nói gì?”
“Quên mất,” Tô Hạc Đình ngửa đầu ra sau, đối diện với ánh nhìn hạ xuống của Tạ Chẩm Thư, “đưa tôi đến số 101 ngõ Thùng Sứt nhé, phiền—”
Cậu muốn gọi Chỉ huy, nhưng lời còn chưa ra được khỏi miệng thì cơ thể vô dụng đã xỉu đùng ra đất.
***
Tô Hạc Đình mở mắt ra, nóc nhà có hình tam giác nhìn gần xịt. Trong lòng cậu cũng bớt căng thẳng, biết mình đã đang ở số 101 ngõ Thùng Sứt rồi. Cậu nhìn sang trái thấy cánh tay bị thương của mình đã được băng bó, rồi cảm thấy tay trái nằng nặng mới nhìn sang phải, thấy Tạ Chẩm Thư đang cuộn người ngủ bên cạnh, tay nắm tay cậu.
Đây là một cái gác lửng rất thấp, không gian hạn chế, đến cái bàn cái ghế cũng chẳng có. Trên sàn gỗ trải thảm rất dày, gối xếp lộn xộn, có thể tạm coi như một chỗ ngả lưng.
Trời đã rất khuya, ở dây không có đèn, Tạ Chẩm Thư có vóc người cao lớn, anh cuộn tròn bên cạnh trông như ngọn núi với những đường viền mờ nhạt, không biết đã ở đó bao lâu.
Tô Hạc Đình không cựa quậy gì. Một là vì cảm thấy kỳ lạ không hiểu sao hai người họ lại nắm tay nhau, hai là vì không muốn động. Cậu hết vào rồi lại ra khu trừng phạt xong còn đi đấu giải rồi đi đánh nhau, mấy ngày liên tục như vậy đã mệt lắm rồi, giờ nhân lúc đang bị thương thì nằm thêm một tí. Nằm một lúc lâu xong Tô Hạc Đình lại thấy chán. Cậu không nhịn được lại rời mắt đi nhìn Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư có vẻ rất mệt mỏi, nửa gương mặt vùi vào trong gối, ngủ không biết trời trăng gì. Anh vẫn đeo thiết bị phun sương cải trang, hơi thở rất nhẹ, nhẹ đến mức Tô Hạc Đình không kìm được phải xích lại một tí xem anh đã chết hay chưa.
“Này…” giọng cậu rất khẽ.
Tạ Chẩm Thư không có phản ứng.
Tô Hạc Đình yên tâm, cậu tò mò quan sát Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư dù trắng nhưng trông không hề yếu ớt. Lúc ngủ thì anh thả lỏng vai nhưng những đường cong cường tráng trông vẫn rất rõ ràng. Những ngón tay của anh cuộn lại, siết chặt Tô hạc Đình, nắm tay được để ngay gần ngực, trông như thể Tô Hạc Đình là cọng rơm cứu mạng của anh.
Bọn họ đã từng bắt tay nhau trong khu trừng phạt, tối đó ở quán bar Tô Hạc Đình còn mượn cơ hội đưa mắt sờ một lần. Tay của Kiểm Sát Viên cậu đã chạm vào hai lần liền, thêm cả những chi tiết trước đó nữa, chắc chắn không nhận lầm.
Tô Hạc Đình còn đang nhìn anh thì Tạ Chẩm Thư lại mở choàng mắt. Hai người không kịp phản ứng, mặt đối mặt.
Tạ Chẩm Thư nói: “Cậu tỉnh rồi.”
“Ừ,” cái đuôi của Tô Hạc Đình đang vỗ vỗ vào đệm, “tỉnh được một lúc rồi.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Vết thương đau không?”
Tô Hạc Đình muốn cứu vớt mặt mũi, cậu cho rằng ngất đi như vậy quá tổn hại hình tượng nên nói ngay: “Không đau, không đau tẹo nào!” Cậu nói xong lại sợ mình trông quá ra vẻ nên còn đặc biệt chêm vào một câu, “Tôi đánh nhau nhiều rồi, thế này đã là gì.”
Tạ Chẩm Thư không trả lời, cũng không buông tay ra.
Tô Hạc Đình lập tức đổi đề tài: “Ẩn Sĩ đâu?”
Thật kỳ lạ, dù không ai yêu cầu nhưng họ vẫn nói rất khẽ.
Tạ Chẩm Thư nghe cậu hỏi đến Ẩn Sĩ thì nhìn cậu một thoáng: “Ngủ dưới nhà.”
“À,” Tô Hạc Đình thản nhiên chấp nhận không nghi ngờ gì, “chỗ này của má Phúc không được mấy căn phòng ngủ, chắc ổng chỉ ngủ trên sô pha. Phải rồi, anh gặp má Phúc chưa?”
“Má Phúc” mà cậu bảo chính là chủ nhân của nơi này.
Tạ Chẩm Thư gật đầu một cái, anh vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt còn đờ đẫn nhưng cũng không giống vẻ bình thản mọi khi, hình như mơ phải ác mộng.
Mấy câu vừa rồi của Tô Hạc Đình không được đáp lại, giờ nói cũng như nói với không khí: “Gặp rồi thì tốt, tuy má Phúc hơi khó tính nhưng mà lại là bác sĩ giỏi lắm đấy, phẫu thuật cải tạo của tôi là do bà ấy làm.” Lúc cậu nói cái đuôi đã vỗ lên đầu gối Tạ Chẩm Thư nhưng vẫn hồn nhiên chẳng nhận ra: “Bác sĩ có thể điều chỉnh phản ứng thần kinh trong chợ đen không được mấy người đâu, má Phúc là…”
Ẩn Sĩ cau mày, ngủ không được yên. Y đang đắp một tấm chăn nhỏ, nghe trên gác có tiếng ồn thì đoán là Tô Hạc Đình đã tỉnh nên bò dậy luôn. Y hào hứng trèo lên thò cái đầu ra: “Tỉnh rồi à? Tôi nghe hai người—”
Y mới nói được một nửa đã khựng lại. Cái đầu hạ thấp xuống trong sự im lặng kỳ quặc chỉ để lộ đôi mắt, ánh mắt y cứ đảo qua đảo lại giữa Tạ Chẩm Thư và Tô Hạc Đình, y dè dặt hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì mà phải nắm tay nhau thế?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]