Tư thế ngủ của Tô Hạc Đình xấu nên đầu cứ chúi xuống đất. Chốc chốc Tạ Chẩm Thư lại phải giơ tay kia lên đỡ đầu cậu về.
Có người lên tiếng trong máy liên lạc: “Chỉ huy, gọi Chỉ huy.”
Tạ Chẩm Thư: “Ừ.”
Đông Phương thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng bắt máy rồi! Em còn đang lo hai người rớt ra ngoài biên giới rồi chứ.”
Đầu Tô Hạc Đình nhúc nhích rồi lại trượt xuống. Tạ Chẩm Thư bèn đưa tay đỡ mặt cậu, bảo Đông Phương: “Bọn tôi đang bên rìa thành phố. Người sống sót rút lui thuận lợi không?”
Đông Phương tránh đường cho Hoa Chi, đáp: “Tình hình không khả quan, ba mươi sáu người bị thương lúc nhà sập, bây giờ chúng ta đang cần thuốc.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Du Sính, đến điểm tái tạo lân cận tìm thuốc đi.”
Du Sính đáp liền: “Rõ Chỉ huy!”
Tạ Chẩm Thư: “Cẩn thận đấy.”
Du Sính thấm thía tầm quan trọng của nhiệm vụ nên đang định thưa “Vâng”, nào ngờ kích động quá nên lại ợ một cái.
Tiểu Cố trêu cậu: “Há há! Gì mà sốt ruột thế?”
Mặt Du Sính đỏ lựng lên, cậu cuống quýt phân bua: “Xin lỗi! Cả đêm chưa ăn nên đói, đói quá.”
Đông Phương: “Tôi cũng đói. Mấy điểm tái tạo gần đây sợ không đủ đồ ăn mà chia đâu. Chỉ huy, anh muốn bọn em mở rộng phạm vi lục soát không?”
Tạ Chẩm Thư nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Tôi sẽ đi tàu điện ngầm đến trạm Tam Vương để mang thức ăn về.”
Trạm Tam Vương có vị trí rất chếch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880607/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.