Mấy hòn lựu đạn nổ đoàng văng hết vụn vỡ lên lá chắn, nhưng chẳng những nó không phá được tấm lá chắn mà còn tan vào trong làn sương trắng chung quanh.
Con rối tung lựu đạn xong là lùi ra sau tránh luôn, ai ngờ vụ nổ hất nó ngã văng xuống đất, rơi luôn cả tóc giả. Cánh tay máy cuống cuồng ôm nó lại rồi đội tóc giả lên cho nó. Nó vặn vẹo ôm lấy cánh tay máy, nom nó bẽn lẽn bồn chồn như rõ là không muốn đánh nhau.
Thấy thế Tô Hạc Đình mới kêu: “Thông minh đến mấy thì cũng đánh đấm cũng không bì được với Chúc Âm, mấy con rối hổ lốn này dễ hỏng thật.”
Tạ Chẩm Thư lẳng lặng nhìn đuôi cậu một lát mới đáp: “… Ừ.”
Tô Hạc Đình sờ cổ, hỏi: “Một con Ngạo Nhân tương đương với mấy mạng thế?”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Một trăm rưỡi.”
Tô Hạc Đình ngạc nhiên: “Lắm vậy á.”
Tính tình con rối mới này khác hẳn con ban nãy, nó khiếp sợ nép mình một chỗ không chịu xông lên mà chỉ muốn nhặt rác. Cánh tay máy có vỗ nó thế nào nó cũng không chịu đi ra. Hết cách, cánh tay máy đành cầm đóa hoa ra cho nó. Con rối nhìn bông hoa nhựa quơ quơ, đôi giày da lập tức đạp đất “lạch bạch”.
Tô Hạc Đình càng bất ngờ: “Ngạo Nhân lành thế, không ép nó quyết sống mái luôn.”
Tạ Chẩm Thư vân vê khớp, bảo: “Chưa chắc.”
Câu “Chưa chắc” của anh ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, dường như Ngạo Nhân vẫn chưa ngửa hết bài.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880596/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.