Tạ Chẩm Thư cởi cà vạt, vẫn dùng chất giọng lạnh lùng cứng nhắc lại: “Tao mà bỏ mày lại thì mày sẽ buồn.”
Buồn cái gì mà buồn, 7-006 bịa bừa ra để trêu Tạ Chẩm Thư thôi đấy chứ, lúc này phải nghe ngược lại những lời này, 7-006 lại cảm giác như đang nói thật vậy. Hắn ngượng chín cả mặt, bấu chặt góc chăn kêu: “Đừng có nói nữa!”
Tạ Chẩm Thư đã trả đũa xong nên không tiếp tục nữa. Tuy đã kiểm tra sơ qua căn phòng này một lần rồi nhưng anh vẫn không yên tâm. Anh bèn tháo kẹp cà vạt, rút cây kim nhỏ gắn đằng sau ra rồi ngồi xuống cạnh tủ đầu giường, dùng lòng ngón trỏ sờ mó bên dưới đáy tủ tìm kiếm gì đó.
Lòng ngón tay mò tới một chỗ nhô lên, Tạ Chẩm Thư bèn tháo ngăn kéo dưới cùng ra, lấy kim gạt phần nhô ra, đó là một miếng kim loại vừa bé vừa mỏng, rất giống vật mà anh tìm thấy trên người tên gián điệp, song mảnh kim loại này lại dính một sợi mỏng dính như tóc, phảng phất sáng loáng.
7-006 giả vờ ngủ được hai giây thì lăn đến mép giường, hỏi: “Tìm đồ à?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Sắp tìm được rồi.”
Hai người một ngồi một nằm, nhìn nhau giây lát là hiểu ý trong mắt đối phương. Nơi này lắm điều khuất tất, tai vách mạch dừng.
Thị trấn nhỏ này nằm lân cận khu đất canh tác, đáng lẽ phải là chỗ đông đúc nhất cho các nông dân nghỉ phép vào mùa đông mới phải, thế mà nơi đây lại tồi tàn hoang vắng, dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880522/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.