Tạ Chẩm Thư mở mắt ra, những tiếng bước chân và chuyện trò xa lạ tràn vào tai anh. Ý thức anh dần khôi phục, anh ngửi được mùi nước sát trùng, khung cảnh trước mắt cũng trở nên rõ ràng, một bóng người màu trắng lọt vào trong tầm mắt, một vị bác sĩ đang ngồi cạnh mép giường.
Bác sĩ thấy anh tỉnh thì tất tả đứng dậy, nói: “Chỉ huy, anh thấy ổn không? Đây là bệnh viện số bảy bộ đội tác chiến, tôi là…”
Tạ Chẩm Thư đảo mắt nhìn từ giường tới cửa, không tìm được người mình đang cần tìm trong phòng.
Bác sĩ quan sát sắc mặt anh rồi chủ động hỏi: “Anh tìm Chỉ huy Tô hả? Chỉ huy Tô bảo mình còn nhiệm vụ nên không tiện nán lại lâu, anh ấy nghỉ ngơi một lát sau khi bọn tôi xử lý xong vết thương cho anh rồi đi mất rồi.”
—Đi mất rồi.
Tạ Chẩm Thư ngồi bật dậy, phát hiện trên cổ tay mình đang buộc một cái cà vạt nhăn nhúm. Họng anh khô rang, anh nói: “Cậu ta đi đâu?”
Bác sĩ bảo: “Ga Hải Âu, bọn tôi bố trí xe cho anh ấy…”
Tạ Chẩm Thư nhìn đồng hồ trên tường, hỏi: “Đi lúc mấy giờ?”
Bác sĩ ngạc nhiên, đáp: “9 giờ, vừa lúc tuyết rơi, bọn tôi sợ đường khó đi nên còn khuyên Chỉ huy Tô một lúc cơ… Anh nhìn kìa, tuyết càng lúc càng dày… Ơ kìa, Chỉ huy! Khoan đã, anh đang bị thương mà!”
Mới đi nửa tiếng trước, giờ đuổi theo vẫn kịp.
Tạ Chẩm Thư vén chăn nhấc quần áo đã gấp gọn gàng lên, vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880511/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.