Giữa trận giao chiến dữ dội, Tô Hạc Đình cuối cùng cũng đã lĩnh hội được sự nguy hiểm của người lớn, Tạ Chẩm Thư chẳng làm gì cả, chỉ với một nụ hôn anh đã làm chân cậu mềm nhũn đi, rồi cậu lại hôn từng nụ xin tha.
7-006: “Xin lỗi anh.”
Cậu bị hôn nhếch nhác cả người, còng tay thì bị Tạ Chẩm Thư kéo nên che không đặng cần cổ với đôi tai đỏ ửng của mình. Cặp mắt tròn xoe óng ánh nước nhìn Tạ Chẩm Thư, trong ấy không còn sự xấu xa ranh mãnh nữa, mà lại ngập tràn sự rụt rè.
Tạ Chẩm Thư thở hơi chậm lại, chóp mũi gần như dính vào Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình sợ lại bị hôn lần nữa, trước ánh nhìn chăm chú của Chỉ huy, cậu khẽ nuốt nước miếng, nói: “Tôi xin lỗi anh mà.”
Cái tên cây ngay không sợ chết đứng nhà cậu y như một đứa trẻ quậy phá, hễ chọc giận Tạ Chẩm Thư là lại xin lỗi để xoa dịu anh. Nhưng có lẽ chính cậu cũng chẳng nhận ra lời xin lỗi ấy chẳng mang chút sợ hãi nào, mà lại giống như đang làm nũng hơn nhiều.
Tô Hạc Đình xoắn xuýt vì sợ nụ hôn lại tiếp tục. Cậu bảo: “Anh hận tôi ư? Đừng mà, sao lại hận tôi chứ? Bởi vì tôi lừa anh sao? Nhưng tôi lừa nhiều người lắm mà, bọn họ có hận tôi đâu.”
Tạ Chẩm Thư siết chặt cái còng tay, mặt càng lạnh băng.
Tô Hạc Đình nào hay cái “hận” này chẳng phải hận đó, cậu bảo: “Hay là anh hận chiến tranh đi? Tai họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880461/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.