Tô Hạc Đình đập thật lực lên cửa kính, tà áo choàng màu đen chợt lướt qua mắt cậu như cánh quạ đen, trả lời tiếng kêu của cậu bằng sự im lặng.
Tiếng tàu chạy rầm rập át mất bầu huyên náo, chẳng ai để ý bọn họ là ai, nhưng dù Tô Hạc Đình chạy nhanh cỡ mấy về sau, cậu cũng chẳng thể đuổi kịp dáng hình đang biến mất của Tạ Chẩm Thư.
Tạm biệt.
Đoàn tàu tựa một mũi tên đã rời cung, chớp mắt trong mấy phút đã chạy vào trong đường hầm, bên ngoài cửa sổ chìm vào bóng tối dày đặc. Mặt kính phản chiếu lại gương mặt Tô Hạc Đình, cậu kéo quả bóng bay, vẻ mặt giống như ngày bị gã một mắt đưa đi.
Tới khi tàu ra khỏi đường hầm, bên ngoài là màn đêm thê lương. Đèn đỏ trên tháp canh trong nội thành xoay tròn, tuyết vẫn cứ rơi.
Tô Hạc Đình quay lại chen ra ngoài hành lang, bảo một người nhân viên: “Bao giờ đến ga Mục Dương vậy? Tôi phải xuống tàu.”
Ga Mục Dương là một trạm dừng nhỏ trên tuyến đường giáp khu nội thành, thường thì tàu sẽ dừng lại ở ga này vài phút.
Người nhân viên đáp: “Xin lỗi anh ạ, đây là chuyến đặc biệt chở vật tư nên sẽ không dừng lại giữa chừng.”
Tô Hạc Đình thò tay vào túi, bên trong còn chứng minh thư mà Tạ Chẩm Thư chưa lấy. Cậu dành vài giây sắp xếp lại lời lẽ rồi bảo: “Tôi là đặc phái viên của tổ tác chiến tình báo nội thành, dựa vào thông tin tình báo mới nhất tối qua thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880459/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.