Trong phòng tối quá nên Tạ Chẩm Thư không nhìn được biểu cảm của Tô Hạc Đình, nhưng anh lại nghe rõ từng hơi th ở dốc của Mèo. Mỗi lần anh dùng sức, Mèo sẽ ngửa mặt lên thủ thỉ những lời lộn xộn mà đáng yêu giữa nệm.
Tạ Thẩm Thư cúi xuống hôn cậu, hôn từ trán đến đôi tai mèo của cậu.
Đôi tai mèo phủ lông tơ được thiết kế nhạy cảm, chỉ hôn một cái sẽ đầu hàng. Nó đầu hàng thì Tô Hạc Đình cũng đầu hàng, những câu nỉ non của cậu biến thành những âm luật tuyệt mỹ, từng chút từng chút thở gấp cho Tạ Chẩm Thư.
Phản ứng của Mèo thâu tóm Tạ Chẩm Thư, có vài giây anh đã suýt bật cười, nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, anh không chỉ nắm cổ tay Mèo mà còn muốn làm Mèo khóc.
Tô Hạc Đình gọi: “Tạ Chẩm Thư.”
Tạ Chẩm Thư: “Ơi?”
Tô Hạc Đình không trả lời được, vì chuyển động nhanh quá, cậu sắp chết mất. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống đường nét cậu, lẫn cả nước mắt của cậu.
Tạ Chẩm Thư buông cổ tay Tô Hạc Đình ra, nhưng ngón tay lại mạnh bạo đan vào mười ngón tay Mèo. Anh không muốn Tô Hạc Đình níu ra giường, anh muốn Tô Hạc Đình níu lấy mình cơ.
Cặp mắt hai màu của Tô Hạc Đình he hé, ý thức trôi đi nhẹ bỗng. Lần đầu thân mật, cậu đã cảm nhận được một mặt khác của Chỉ huy, không còn điềm đạm, kiềm chế hay thận trọng, Tạ Chẩm Thư như một kẻ xấu xa.
Mèo không chịu thấu, buông vũ khí đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880442/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.