Giọng nói ấy hệt như ngày xưa, ngỡ như trong cơn mơ màng, hai người vẫn đang ở nội thành phía Nam. Chỉ là nói xong Tô Hạc Đình lại hắt hơi một cái, cậu gồng mình cố chống chọi cơn gió căm căm đang làm mình run lẩy bẩy, bảo: “Lạnh quá lạnh quá! Mau mau đến khu tập huấn đi, em quen chỗ đó.”
Lúc nói chuyện Mèo ngẩng mặt lên, hơi thở nóng rực phả vào tai Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư nhìn cậu mà cậu cũng không tránh, chỉ cười vẻ rất vô tư.
Bác Sĩ kéo xe đẩy chạy đến bên bọn họ, nhiệt tình chào hỏi Tô Hạc Đình rồi bảo: “Nhưng không đi được khu tập huấn đâu, cậu không biết thôi, tuy khu tập huấn ở gần đây nhưng nó đã biến thành khu rác thải—”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi biết, khu rác thải thí nghiệm, đến đó đi, không ai giám sát.”
Cậu vừa nói vừa bá cổ Tạ Chẩm Thư ra chiều thích dựa vào lưng anh.
Khu tượng Phật khổng lồ hỗn loạn, hơn một nửa lưới cảm ứng đã được bật, giờ có chạy cũng chẳng thoát nổi, Bác Sĩ mới nghe lời Tô Hạc Đình dẫn mọi người đến khu tập huấn. Có lẽ vì dược tính của thuốc gây mê chưa tan nên đi đường Tô Hạc Đình rất lừ đừ. Tiếng gió lớn quá nên Tạ Chẩm Thư không nghe rõ tiếng thở của cậu, có mấy bận Chỉ huy không kìm được nghiêng mặt nhìn cậu, cậu đều lặng thinh một cách kỳ lạ.
Khu tập huấn nằm trong khu N, có bé Bong Bóng nên bọn họ không cần đi lòng vòng mà chẳng mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880392/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.