Thật lâu sau, Tô Hạc Đình nói: “Chỉ huy à, để lần sau nhé.”
Tuyết bỗng nặng hạt, trút ào ào trong phút chốc. Tạ Chẩm Thư không thấy rõ vẻ mặt của Tô Hạc Đình, nhưng câu ấy lại truyền tới rất rõ ràng, Tô Hạc Đình muốn buông tay ra mà lại bị Chỉ huy nắm lại. Bẵng đi mấy giây, Tạ Chẩm Thư mới khó khăn bật ra ba chữ: “Tôi không muốn.”
Như thể không nghe thấy, Tô Hạc Đình ngẩng đầu nhìn máy bay, bảo: “Máy bay của Ares hiện giờ không qua được lưới cảm ứng, mọi người chỉ cần đi qua trạm kiểm soát kia là an toàn. Bác Sĩ quen đường, anh để nó dẫn anh đi đi.”
Tạ Chẩm Thư lặp lại: “Tôi không muốn.”
Tô Hạc Đình thu mắt về, khẽ mỉm cười với Tạ Chẩm Thư, cố ra vẻ thản nhiên: “Đây không phải câu hỏi lựa chọn. Không muốn cũng không được.”
Biểu cảm Tạ Chẩm Thư không thay đổi, anh nắm chặt tay Tô Hạc Đình như đang bị lăng trì. Dù gió tuyết cắt đang cắt trái tim anh, anh cũng không hề kêu đau. Trong khoảnh khắc, dường như hai người đã đổi vai.
Tô Hạc Đình nói: “Thật ra em hơi ngớ ngẩn, toàn nhớ lẫn chuyện nọ sang chuyện kia. Chỉ huy, tối qua em còn nghĩ rốt cuộc anh là thật hay giả. Cơ mà chẳng sao, có hay không có câu trả lời cũng thế cả, cho dù giây phút này là giả đi chăng nữa, em cũng sẽ đưa anh ra ngoài.”
Tạ Chẩm Thư th ở dốc: “… Là thật!”
Tô Hạc Đình nói: “Thế thì tốt quá rồi.”
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880388/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.